Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 671: Có thể làm được

“Cô ơi bọn cháu hiểu rồi ạ, cô yên tâm, bọn cháu có thể làm được!”
Tô Tiếu Tiếu rất vui vẻ, cái gọi là trẻ con nhà nghèo cần phải cố gắng mới có được thành tựu, khởi điểm ban đầu
khác nhau, Đại Bảo và Tiểu Bảo từ nhỏ đã không hề tự ti gì cả, vì ở thôn Tô Gia điều kiện của bọn trẻ cũng tính là không tệ, thị trấn Thanh Phong cách thôn Tô Gia hơi xa nhưng cũng không quá lớn, nhưng nơi này là thủ đô, sau khi tới cảm thấy mình nhỏ bé, cả người biến thành tự ti, những thứ này đều có thể giải thích được.
Tô Tiếu Tiếu hy vọng trẻ con trong nhà đều có chí khí rộng lớn, có thể làm đến mức tự tôn tự trọng tự tin.
Tóm lại, kỳ nghỉ hè đầu tiên tới thủ đô cả gia đình Tô Tiếu Tiếu đều có thu hoạch phong phú.
Vất vả lắm mới có kỷ nghỉ chân chính, nhưng trẻ con trong nhà ngoại trừ Bánh Trôi nhỏ và Bé Út nhỏ ra, toàn
bộ những đứa trẻ khác đều bị Hàn Thành gọi dậy rèn luyện sáng.
Hàn Thành vỗ mông từng đứa một: “Dậy ngay, gần đây các con vì làm thêm ngoài giờ mà bỏ bê rèn luyện, bây
giờ đều dậy rèn luyện hết cho cha
Cá Nhỏ nửa tỉnh nửa mê, ôm gối đầu kêu oai oái: “Chú Hàn, sao chú còn tàn nhẫn hơn cả cha cháu vậy, cháu
không phải con trai chú, cháu không nghe cháu không nghe, cháu muốn ngủ…”
Hàn Thành vỗ mông cậu bé: “Cha cháu nói rồi, tới nhà chú cháu tạm thời chính là con trai chú đều do chủ quản,
bất mãn thì tìm cha cháu”
Hàn Thành xách Bánh Bao nhỏ nần nẫn thịt lên: “Mau dậy, còn không rèn luyện nữa cái bụng bự đầy thịt đấy.
Bánh Bao nhỏ giơ cả tay lẫn chân ôm cha làm nũng: “Cha ơi, con còn chưa đến năm tuổi, anh nói năm tuổi mới bắt đầu rèn luyện, cha không thể ngược đãi nhi đồng được, hu hu hu hu…”
י
Hàn Thành nắn mặt cậu bé: “Con sinh mùng năm tháng tám đã tròn năm tuổi rồi, không được phép giở trò gian
trá”
Bánh Bao nhỏ ôm cha thơm vào mặt anh: “Em gái không cần đi, con cũng không cần đi, mẹ chắc chắn cũng không đồng ý cha đối xử với tiểu tâm can của mẹ như vậy”
Hàn Thành tránh nước miếng của cậu bé: “Trong nhà chỉ có mẹ và em gái là tiểu tâm can, còn con không phải,
mau dậy!”
Chỉ có Bánh Đậu nhỏ ngoan nhất, dụi mắt lăn một cái bò dậy khỏi giường, Hàn Thành duỗi tay bế Bánh Đậu nhỏ
còn mơ màng lên, nói với con trai nhỏ nần nẫn thịt: “Con nhìn anh nhỏ của con ngoan bao nhiêu, chỉ có con lười
nhất”
Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan nhất trong nhà, đứa trẻ ngoan nhất này lại nói: “Cha ơi con mắc tè, cha
thả con xuống đi vệ sinh trước đã”
Hàn Thành:
66 27
Cuối cùng Hàn Thành đích thân ra tay xách từng đứa trẻ một rời khỏi giường. Vừa hơn sáu giờ phía chân trời
đông mùa hạ đã tô một màu trắng xóa, một đám trẻ nửa tỉnh nửa mê đầu tóc tai rối bời kêu oai oái ra ngoài rèn
luyện, chỉ có Bé Út chưa đầy năm tuổi và bé yêu Bánh Trôi nhỏ còn có cả Trụ Tử nhỏ về nhà mình ngủ là thoát được một kiếp.
Cá Nhỏ lanh lợi đã nghĩ xong rồi, tối nay đến nhà Trụ Tử ngủ xem chú Hàn còn hành hạ cậu bé thế nào.
Kết quả Hàn Thành dẫn đám trẻ vòng một vòng chạy vào trong ngõ nhà Trụ Tử.
Cá Nhỏ kinh hãi hỏi Cơm Nắm: “Chú Hàn của em sẽ không đi gọi Trụ Tử dậy rèn luyện đấy chứ? Sẽ không chứ?”
Cơm Nắm chạy một lúc đã hoàn toàn tỉnh táo, phá ngang mộng đẹp của cậu bé: “Em quá không hiểu chú Hàn của em rồi, cha sẽ, vô cùng sẽ nhé.
Đợi Hàn Thành dẫn một xâu cà rốt đỏ đi vào cửa nhà Trụ Tử, Trụ Tử đã ăn mặc chỉnh tề, xem chừng cũng rửa
mặt đánh răng xong mới đi ra mở cửa, cậu bé nhìn thấy mọi người đều tới cũng rất ngạc nhiên, còn hơi lo lắng:
“Chú Hàn, đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Bánh Bao nhỏ khóc lóc thảm thiết ôm chân anh lớn, nói: “Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi, chú Hàn của anh xấu quá, mới sáng tinh mơ đã ép Bánh Bao nhỏ dậy rèn luyện, hu hu hu.”
י
Trụ Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu bé còn tưởng là chuyện gì đâu, mới hỗ vọng vào trong nhà: “Ông nội,
cháu và đám người chú Hàn, Cơm Nắm ra ngoài rèn luyện buổi sáng, làm phiền ông giúp cháu dọn sách nhé.
Trong nhà truyền ra tiếng nói lưu loát của ông cụ: “Được, cháu đi đi, khi về mang một phần bữa sáng cho ông” Trụ Tử: “Cháu biết rồi thưa ông” Cá Nhỏ trừng mắt: “Trương Trụ Tử, không phải đấy chứ? Sáu giờ sáng anh đã dậy đọc sách rồi sao?” Trụ Tử có hơi ngại ngùng đáp: “Khai giảng là lên lớp tám rồi, anh mới vừa chuẩn bị nội dung học kỳ sau lớp tám
thôi, Cơm Nắm đã học xong toàn bộ giáo trình cấp hai rồi, đến khi đó rớt lại phía sau em ấy quá nhiều sẽ không
tốt”
Trước đây xếp hạng của cậu bé vẫn luôn ngang Cơm Nắm hiển nhiên cấp hai cũng không muốn bị Cơm Nắm bỏ
quá
xa.
Cái miệng của Cá Nhỏ sắp không khép lại được rồi: “Tại sao em và Cơm Nắm lớn ngang nhau, em khai giảng mới
lên lớp sáu còn các anh đều sẽ lên lớp tám chứ?”
1024 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận