Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 166. Cả nhà bình đẳng

Chương 166: Cả nhà bình đẳng
Giấc ngủ của đám trẻ vẫn rất tốt, loại chuyện đè lên người Bánh Đậu nhỏ mà Tô Tiếu lo lắng này cũng không xảy ra, khi nên dậy rèn luyện, bốn đứa lớn vừa gọi đã dậy ngay, đều nhịp như huấn luyện quân đội.
Ngay cả động tác đánh răng rửa mặt cũng khá đồng nhất, sau đó cùng với một tiếng ra lệnh của Hàn Thành, đám trẻ lần lượt chạy bước nhỏ phía sau người anh.
Lý Ngọc Phụng đang quét sân cũng thầm lấy làm kỳ lạ, đứa trẻ trưởng thành ở quân khu đúng là khác hẳn, vừa ngoan vừa có kỷ luật.
Bà ấy thầm thở dài một hơi, đừng nói là Tiểu Bảo không muốn về mà ngay cả bà ấy cũng không muốn về, cuộc sống ở nơi này tốt biết bao.
Ngược lại không phải vì ăn được ngủ được mà là cảm giác bầu không khí này.
Trong thành phố sợ bóng sợ gió trông gà hóa quốc, ở thôn Tô Gia cũng được xem là một nơi rất thái bình, nhưng mỗi lần nhìn thấy phần tử trí thức từ thành phố tới đó không phải ở chuồng bò thì chính là vào nông trường. Thanh niên trí thức tới cũng là tốp này trẻ tuổi hơn tốp kia, trong lòng Lý Ngọc Phụng rất không đành lòng, bình thường bà ấy thấy có thể giúp một chút thì một chút, dưới sự so sánh, nơi này thật sự giống như một chốn thế ngoại đào viên.
Cũng chẳng trách Tiểu Bảo lại thích nơi này đến vậy.
Lý Ngọc Phụng chuyển “Cháo Bột Mì Cơm” ra khỏi vườn rau rồi quây một khu lại bên cạnh vườn rau, phân gà thải ra được trộn chung với đám cỏ dại mà Hàn Thành đã chất đống ở bên cạnh từ trước rồi chôn từng ít một vào trong vườn rau để bọn nó lên men thành phân thiên nhiên.
Nếu như ở thôn Tô Gia, trong ruộng còn phải tưới một vòng nước phân mới đủ phì nhiêu, còn trong sân nhà mình hiển nhiên không được vì nó sẽ làm người hôn mê mất.
Lý Ngọc Phụng làm xong tất cả những việc này thì Tô Tiếu Tiếu mới tỉnh dậy. Cô duỗi thắt lưng, miệng còn ngáp dài: “Chào buổi sáng, mẹ.”
“Người lười nhất cái nhà này chính là con sâu lười nhà con đấy, đã sắp bảy giờ rồi, còn sớm nữa à.” Bà ấy làm việc cũng mệt luôn rồi.
Tô Tiếu Tiếu ôm nhân dân lao động cần mẫn lại vĩ đại này: “Con không phải người lười nhất trong nhà đâu, Bánh Đậu nhỏ còn đang ngủ khò khò kìa.”
Lý Ngọc Phụng nhấn vào mũi cô: “So cả với đứa trẻ còn chưa đến hai tuổi, con không biết xấu hổ sao?”
Tô Tiếu Tiếu: “Nhà chúng ta ai cũng bình đẳng, con chẳng ngại so với ai hết.”
Lý Ngọc Phụng lắc đầu: “Con đó, mau đi lấy hạt giống rau ra cho mẹ xem, mẹ cũng mang một ít từ thôn Tô Gia qua đây nhưng không biết khí hậu ở bên này có thích hợp trồng hay không nữa.”
Tô Tiếu Tiếu đưa hết toàn bộ hạt giống mà Hàn Thành mang về cho Lý Ngọc Phụng.
Bà ấy so sánh một chút, có trùng vài loại giống, mấy thứ như bí đỏ, bí đao, mướp đắng, đậu cô ve, rau cải, củ cải đều quan trọng. Bà ấy chọn vài loại giống thích hợp trồng bây giờ, còn những cái khác kêu Tô Tiếu Tiếu bảo quản cho tốt, đợi đến mùa xuân có thể trồng.
Trong đó có củ cải, đậu cô ve và rau cải gì đó mà Hàn Thành đã nói, Tô Tiếu Tiếu thầm nghĩ Hàn Thành cũng thật lợi hại, ngay cả cái này cũng biết.
Những nguyên liệu như hành, gừng, tỏi, tía tô thật sự một năm bốn mùa đều có thể trồng, chẳng qua là có mùa không phát triển được tốt như vậy mà thôi, cho nên Lý Ngọc Phụng đều trồng mỗi thứ một ít.
Dưới yêu cầu cưỡng chế của Tô Tiếu Tiếu, Lý Ngọc Phụng trồng vài cây ớt cho cô, đều là lấy hạt từ trong quả ớt khô, cũng không biết có thể sống được hay không nữa.
Lý Ngọc Phụng trồng đậu cô ve và đậu Hà Lan bên cạnh tường vây, trong mỗi hố đất bà ấy cắm một cây trúc hướng về bờ tường, bằng cách này, đợi sau khi thực vật nảy mầm sẽ trực tiếp bò lên tường thuận theo cây trúc, đến khi đó một mặt tường đều sẽ mọc đầy đậu cô ve và đậu Hà Lan.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ thôi cũng cảm thấy vui vẻ rồi, vẫn là câu nói đó, trí tuệ của nhân dân lao động thật sự là vô cùng vô tận.
Lý Ngọc Phụng làm xong những việc này thì đại đội luyện tập buổi sáng đã trở về, đương nhiên là thiếu mất Cá Nhỏ, cậu bé đã bị Triệu Tiên Phong khiêng thẳng về nhà, bạn nhỏ nói ăn xong bữa sáng ở nhà dì Tô rồi sẽ về nhà sau nhưng Triệu Tiên Phong không chịu, trực tiếp khiêng bạn nhỏ lên vai vác về làm Cá Nhỏ tức tối kêu oai oái.
Cả một ngày hôm qua ăn quá thịnh soạn nên bữa sáng hôm nay Tô Tiếu Tiếu chuẩn bị rất thanh đạm, chỉ có cháo khoai lang và dưa muối đơn giản. Cô nhìn ra được Lý Ngọc Phụng rất thích ăn hải sản, dự định ra ngoài mua một ít còn cá chạch thì để đến tối ăn.
Nhưng Lý Ngọc Phụng không chịu, nói hôm qua ăn ngon như vậy rồi, hôm nay phải ăn thanh đạm một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận