Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 520: Thơm

Cơm Nắm không khỏi nuốt nước miếng: “Rốt cuộc mẹ nấu gì vậy, sao lại thơm như vậy?”
Hàn Thành nghĩ đến cuộc sống ở thị trấn Thanh Phong, mỗi ngày từ rất xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm của
cơm nhà mình, mới hỏi một câu: “Mẹ các con nấu gì mà chẳng thơm?”
Cơm Nắm bỏ đồ xuống chạy vào nhà bếp: “Không được, con phải đi xem”
Bánh Đậu nhỏ cũng bỏ đồ xuống đi theo.
Bánh củ cải sợi rán của Tô Tiếu Tiếu vừa vặn ra khỏi nồi hết: “Các con về rồi hả? Về rồi vừa đúng lúc, bánh củ cải
sợi phải ăn ngay lúc nóng, đi rửa tay gọi cha qua đây ăn chung đi” Bánh Bao nhỏ đã bưng cái bát nhỏ của mình cười tủm tỉm đợi mẹ phát đồ ăn.
Tô Tiếu Tiếu rất phát rầu với nhóc tham ăn này, đáng yêu như vậy, dễ thương như vậy không cho ăn no cũng rất
đáng thương. Nhưng thật sự cậu bé mới hơn ba tuổi mà lượng cơm đã vượt qua cả Hàn Thành, nói ra đều rất dọa người, nhưng cậu bé ngoại trừ hơi núng nính một chút như vậy thì cơ thể vẫn rất khỏe, trong bốn đứa trẻ trong nhà thì cậu bé bệnh ít nhất, từ nhỏ đến lớn gần như chưa từng mắc bệnh gì, ngay cả sốt cũng chỉ trải qua một
hai lần khi vừa mới mọc răng: “Con trai, vừa rồi con đã ăn nhiều như vậy rồi, thứ này chỉ có thể ăn một cái biết
không?”
Bánh Bao nhỏ lắc đầu: “Không được không được, Bánh Bao nhỏ sẽ ăn hết mà, mẹ nói phải chia công bằng, anh ăn bao nhiêu thì Bánh Bao nhỏ ăn bấy nhiêu.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Mẹ lo con không ăn hết sao? Mẹ là lo con ăn quá nhiều thì có, thật sự rầu chết mất thôi!
Kiếp trước cô cũng đã từng thấy không ít dạ dày vương ăn mãi không béo, đừng nói Bánh Bao nhỏ chính là dạ dày vương đấy nhé? Tô Tiếu Tiếu không có cách nào khác nhưng bánh củ cải cô rán không nhiều, cũng chỉ đủ lượng một người hai
cái, Bánh Trôi nhỏ ăn không nhiều như vậy, chỉ ăn một cái, một cái dư ra Bánh Bao nhỏ cũng muốn ăn, nhưng cô mau chóng gắp vào trong bát của Hàn Thành.
Hàn Thành cong khóe môi, chỉ cười mà không nói.
Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ lại nếm thử hai loại khác, đại khái là ăn nhiều bánh rán ngọt rồi đều tỏ vẻ vị mặn còn
ngon hơn cả ngọt.
Hàn Thành cũng thích ăn đồ mặn, ngày thường anh không ăn nhiều mấy thứ này, nhưng hôm nay những thứ này
rất hợp khẩu vị của anh nên ăn không ít.
Một chút dầu còn sót lại Tô Tiếu Tiếu rắc ít miến sắn vào, rõ ràng chỉ rải một nắm nhỏ kết quả ra ngoài lại đầy
ắp chảo, thứ này cũng là vị mặn.
Đám trẻ rất thích, Tô Tiếu Tiếu cũng rất thích, cô cảm thấy còn ngon hơn cả khoai tây chiên, khoai tây trong nhà không ít, bên ngoài băng tuyết tràn ngập cũng có thể dùng như tủ lạnh, cô thật sự còn muốn làm chút khoai
tây nữa nhưng nghĩ đến trong nhà dầu đã thấy đáy nên vẫn bỏ đi, món chiên dầu ăn hôm nay đã vượt tiêu chuẩn,
cô kêu mỗi người thử một hai miếng rồi cất hết đi.
Buổi trưa lại là một nồi to trà la hán hoa cúc để bọn trẻ uống thay nước, Hàn Thành cũng bị cô ép uống một bát
to, lại làm bánh canh đơn giản thêm chút rau xanh mỗi người ăn một bát, bữa cơm trưa giải quyết trong nhanh
gọn
như vậy.
Thời tiết ở thủ đô không so được với thị trấn Thanh Phong, gió quật tuyết rơi đều là chuyện chỉ trong vài phút. Nhân lúc thời tiết không tệ, buổi chiều Hàn Thành dẫn lũ trẻ đi viết câu đối xuân.
Bánh Đậu nhỏ tiếp tục vẽ thiện tài đồng tử, cậu bé tìm được linh cảm từ trong cái áo khoác mới mua của đôi
long phụng thai, cảm thấy thiện tài đồng tử mùa đông mặc yếm trông khá lạnh cho nên khi đi vào phòng Tô Tiếu Tiếu vẽ đã đổi thành tạo hình áo khoác đỏ, khỏi phải nói vẽ ra nhìn còn rất ấm áp. Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng bắt đầu vẽ lung tung theo các anh trai, bọn trẻ đã bắt đầu luyện chữ từ năm ngoái. Thầy Cơm Nắm phụ trách dạy vỡ lòng, nhưng thầy Cơm Nắm quản rất nghiêm, mỗi ngày đến giờ không viết chữ thì chính là học thuộc lòng thơ Đường và làm toán. Nền móng của nhà họ Hàn vốn tốt, hiển nhiên hai đứa trẻ cũng không ngốc được đến đâu. Bánh Trôi nhỏ không nói, tính cách của cô bé giống Bánh Đậu nhỏ nhất có thể ngồi yên được, học gì cũng ra hồn. Bạn cho rằng Bánh Bao nhỏ chỉ là một nhóc phàm ăn tứ chi phát triển? Vậy đó đúng là sai lầm lớn, khi thầy Cơm Nắm kêu cậu bé viết chữ vẽ tranh, cậu bé vẫn rất nghiêm túc, làm một khúc thịt nhỏ ngồi ở đó nghiêm chỉnh, vẫn rất có nề nếp.
Giấy đỏ trước đó mừng tân gia vẫn chưa qua mấy ngày cả nhà lại phải đổi một lượt câu chúc năm mới khác, bốn
đứa trẻ phân công làm việc, bàn bạc chỗ nào viết cái gì, chỗ nào dán cái gì xong, ngay cả mấy chậu hoa mới mua bọn trẻ cũng bàn bạc sẽ dán hoa nở phú quý lên.
1010 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận