Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 594: Kết thân

Qua một lúc, anh ấy nghe ông cụ lại hỏi: “Ôi, sao cha chưa nghĩ tới nhỉ? Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài,
Trụ Tử nhỏ nhà mình chỉ lớn Bánh Trôi nhỏ có năm tuổi thôi đúng không?”
Trương Hồng Đồ vẫn chưa phản ứng lại được, đột nhiên ông cụ vỗ tay một cái cười ha ha: “Cha thích Bánh Trôi nhỏ nhất, lớn hơn chút nữa là biết yêu rồi, bây giờ Trụ Tử nhỏ rất thương Bánh Trôi nhỏ, nếu như hai đứa trẻ này lớn lên thành một đôi, Trụ Tử là người nhà mình mà Bánh Trôi nhỏ cũng là người nhà mình nốt thì tốt bao
nhiêu, ha ha ha ha”
Trương Hồng Đồ bị cha mình dọa sợ không nhẹ, bàn cờ trong tay cũng cầm không vững.
“Cha ơi, lời này cha nói ở đây là được rồi, lỡ như để Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu nghe thấy không biết sẽ nghĩ về
nhà mình thế nào. Các con vẫn còn nhỏ, bọn trẻ trưởng thành rồi cũng chưa chắc đã có suy nghĩ đó. Bây giờ cha tuyệt đối đừng nói lời này với bọn trẻ, tốt nhất là ngay cả nhắc cũng đừng nhắc tới, Trụ Tử nhỏ nhà chúng ta là đứa hiểu chuyện nhưng Bánh Trôi nhỏ vẫn còn nhỏ như vậy, còn là Trụ Tử nhỏ có công chăm lớn nữa, lỡ như
khiến hai đứa trẻ không tiện qua lại nữa thì hai nhà chúng ta làm sao ở chung nữa đây?”
Một lời đánh tỉnh người trong mộng, ông cụ đứng dậy đi chậm rãi, đấm nắm tay vào lòng bàn tay, cũng đã bình
tĩnh lại: “Đúng đúng đúng, bây giờ chúng ta không thể nói gì hết, đợi bọn trẻ trường thành đều hiểu chuyện rồi lại dẫn đường chỉ lối sẽ dễ xử hơn, ôi chao, kim đồng ngọc nữ, thanh mai trúc mã, quá xứng, quả thật quá xứng Ông cụ càng nghĩ càng đẹp, chỉ hận không thể lập tức cho Bánh Trôi nhỏ kết đối tượng với cháu trai còn chưa đến mười tám tuổi của mình.
Trương Hồng Đồ liếc mắt nhìn bộ dáng của cha mình, mồ hôi bên thái dương không khỏi chảy xuống, anh ấy thật sự lo cha mình không nhịn được sẽ nói lung tung với đám trẻ, cũng hối hận vì đã dẫn tay cáo già Giang Hòe tới đây, quả thật là rảnh rỗi sinh nông nổi mà.
Trên thực tế cũng là Trương Hồng Đồ nghĩ nhiều mà thôi, ông cụ càng muốn thành chuyện thì càng phải giữ kín miệng, đợi Bánh Trôi nhỏ lớn đến mười tám tuổi, trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, ông cụ vẫn chưa từng nhắc tới nửa lời trước mặt cô bé mà chỉ thi thoảng kêu cháu trai nhà mình tốt với Bánh Trôi nhỏ một chút. Trụ Tử nhỏ đã là thanh niên đẹp trai nho nhã cũng rất bối rối, cậu bé vẫn luôn tốt với Bánh Trôi nhỏ cơ mà, lẽ nào còn có chỗ nào làm chưa đủ tốt sao?
Đương nhiên, những chuyện này để sau hãy nói.
Gia đình Hàn Thành đã đem vàng từ “dinh thự Hàn” về ngõ số tám, khi chuyển đồ xuống có người nhìn thấy cũng chỉ cho rằng bọn họ chuyển đồ gì đó từ nhà cũ về, hoàn toàn không có người nào nghĩ có vàng trong đó.
Ba cái rương đặt ngay ngắn trong nhà chính, đám trẻ đều vây quanh nghiên cứu hết nửa ngày.
Cơm Nắm sờ cái rương hỏi: “Cha ơi, hình như không phải vỏ sắt cũng không phải da trâu, cái rương đen thui này
rốt cuộc là thứ gì vậy ạ?”
Hàn Thành lắc đầu đáp: “Không biết, đại khái là một loại hợp kim nào đó.
Cơm Nắm trừng to mắt: “Vàng còn màu đen sao ạ?”
Tô Tiếu Tiếu nói: “Hợp kim chia làm rất nhiều loại, các loại vật chất kim loại pha vào luyện chế ra đều có thể gọi
là hợp kim, chúng ta cũng không đặc biệt nghiên cứu cái này hiển nhiên không biết rõ thành phần của nó, mà cũng không quan trọng, chỉ là một đồ đựng mà thôi”
Cơm Nắm nói: “Quan trọng chứ ạ, không phải không mở ra được sao? Nếu như biết nó là thứ gì thì sẽ biết nó có
dễ phá hay không, nếu không tìm được chìa khóa thì chúng ta trực tiếp phá cái thùng đựng này là được đúng
không ạ?”
Tô Tiếu Tiếu: “…” Cơm Nắm bự bùng nổ sự thông minh lại thắng rồi, Tô Tiếu Tiếu thật sự không ngờ tới.
Hàn Thành nói: “Rương tốt như vậy phá đi thì phí quá, nếu thật sự không tìm được chìa khóa thì tìm người tới mở khóa cũng được, không đến vạn bất đắc dĩ thì vẫn đừng phá hỏng nó.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu, gõ vào đầu Cơm Nắm, nói: “Cha nói đúng đấy, cái rương này cũng là đồ cổ đáng giá liên thành, sao có thể tùy tiện phá được?”
Hiển nhiên Cơm Nắm không nghĩ nhiều như vậy, cậu bé chỉ muốn nhìn thấy vàng sáng lấp lánh ở bên trong thôi.
Bánh Đậu nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng rất tiếc nuối, duy chỉ có Bánh Bao nhỏ chỉ cần bên trong không phải thứ
ăn được thì không liên quan đến cậu bé. “Chúng ta vẫn mau đi ăn cơm thôi ạ, con đói muốn xỉu rồi. Trời đất bao la cũng không lớn bằng ăn cơm.
Tô Tiếu Tiếu nhìn giờ: “Hàn Thành, trước cất đồ trong nhà cho kỹ, chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi.
Hàn Thành gật đầu đáp: “Các em đi trước đi, lát anh tới
Tô Tiếu Tiếu dẫn đám trẻ về “Tam Xan Tứ Lý”
1044 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận