Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 253: Đám nhóc tụ họp

Bánh Đậu nhỏ kiên quyết nói trong bụng mẹ chính là em trai Bánh Bao nhỏ của cậu bé.
Cơm Nắm nhỏ cái khác còn có thể nhường em trai chứ chuyện em gái thì không thể nhường được: “Không phải
Bánh Bao nhỏ, là em gái, em gái Bánh Trôi nhỏ!” Bánh Đậu nhỏ vẫn lắc đầu, hất cằm lên trừng mắt nhìn anh trai: “Là em trai, em trai Bánh Bao nhỏ”
Hai anh em ở trong nhà thường vì vấn đề em trai em gái này mà tranh luận không ngừng, mỗi lần đều tranh cãi
hết nửa ngày, điểm qua lướt lại cũng chỉ là một vài nội dung này mà không có gì mới mẻ hết. Cũng chỉ có lúc này
Bánh Đậu nhỏ mới nói chuyện lưu loát nhất, Tô Tiếu Tiếu dứt khoát không khuyên nhủ mà coi như cho Cơm Nắm luyện nói cùng cậu bé.
Lý Ngọc Phụng từ trong nhà đi ra, tươi cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt: “Vậy thì để mẹ các cháu sinh em
trai trước rồi lại sinh em gái sau.
“Bà ngoại, bà ngoại, bà ngoại…” Ba đứa trẻ cũng rất nhớ bà ngoại, người nào cũng đi tới ôm đùi bà ấy.
Lý Ngọc Phụng xoa đầu lũ trẻ: “Ngoan nào ngoan ngào, bên ngoài lạnh, Tiểu Bảo mau dẫn mọi người vào nhà.
“Mẹ…” Tô Tiếu Tiếu đỏ hoe mắt, muốn ôm Lý Ngọc Phụng.
Hốc mắt của Lý Ngọc Phụng cũng đỏ lên, rõ ràng con gái mới gả ra ngoài chưa được bao lâu, trước đó không lâu còn đi thăm cô nhưng thật sự cứ như đã rất lâu rồi chưa gặp, bà ấy quả thật rất nhớ con gái. Trước khi con gái gả đi không dính người như vậy, sau khi gả cho Hàn Thành lại càng ngày càng dính người, khóe
mắt của Lý Ngọc Phụng ướt nhòe: “Được rồi được rồi, về là tốt rồi, trên người mẹ toàn mùi dầu mỡ thôi, vào nhà trước rồi nói sau”
Hàn Thành chào hỏi Lý Ngọc Phụng, rồi lái xe mở cốp, chuyển túi to túi nhỏ đồ xuống.
Tô Vệ Dân và vợ chồng Tô Chấn Hoa từ trong nhà đi ra, Trương Xuân Anh nhìn thấy chú chuyển túi to túi nhỏ
xuống từ trên xe mà mắt cũng dựng thẳng: “Để chị để chị, cha Đại Bảo, anh còn ngây ra đó làm gì, còn không mau qua đó giúp chú chuyển đồ!”
Tô Chấn Hoa đi qua lại nhìn thấy một cây thuốc và một chai rượu, lập tức ngây người ra đó: “Em rể, ngay cả thuốc và rượu mà em cũng mang về đây sao? Thế này cũng quá quý giá rồi thì phải?”
Tô Vệ Dân cũng bị thu hút qua đó, Lý Ngọc Phụng ngại ông ấy hội nên không cho ông ấy hút thuốc, chỉ dùng
rượu nếp ngâm chút thổ sản vùng núi ở nhà mình, ngày lễ ngày tết uống một chút chứ bình thường cũng không
uống nhiều cho lắm, nhưng ông ấy quanh năm ra vào công xã, cũng đã từng thấy qua thuốc lá ngon và rượu ngon, ông ấy cầm lên nhìn, cười híp mắt bảo: “Người về là được, còn phí mấy khoản tiền này làm gì?” “Cha, đây là quà mà Triệu Tiên Phong lần trước cùng tới đón dâu tặng, con cũng chỉ mượn hoa kính Phật thôi”
Hàn Thành nói thật.
Tô Vệ Dân cũng không nghĩ như vậy, ông ấy nhận nhân tình của bạn bè nhưng sau này vẫn là anh tới trả nhân
tình, nên cái này cũng tương đương với Hàn Thành tặng thôi, nói đến cùng vẫn là Hàn Thành có lòng, ông ấy đã
từng tuổi này rồi vẫn là lần đầu tiên sở hữu một cây thuốc và một chai rượu. Đàn ông mà, có uống hay không, có hút hay không cũng không sao, tóm lại nhìn thấy thuốc lá và rượu là vui rồi.
Lý Ngọc Phụng không nói hai lời, lấy đồ từ trong lòng ông ấy đưa cho Hàn Thành: “Nhà mình không có ai hút
thuốc, đừng có làm lãng phí đồ tốt của Hàn Thành, Hàn Thành cầm về đi, tặng quà cho bạn bè cũng có thể diện, đừng để cha Tiếu Tiếu lãng phí.
Tô Tiếu Tiếu bước tới: “Mẹ ơi, đồ mà Hàn Thành cầm tới sẽ không cầm về đâu, mẹ để cha vui vẻ một chút đi,
tặng cho bạn bè mà cha thích cũng được mà”
Tô Vệ Dân nghĩ thấy cũng đúng: “Mẹ Tiếu Tiếu nói đúng đấy, Hàn Thành à, con vẫn nên cầm về đi, cha cũng
không có bạn bè danh giá nào để tặng món quà quý giá như vậy.
Cha mẹ của Tô Tiếu Tiếu đều là người thành thật, lòng dạ lương thiện, bọn họ thật lòng cảm thấy thứ “quý giá”
như vậy để lại cho Hàn Thành sẽ khá hữu dụng hơn, còn cho bọn họ mới là lãng phí.
Nếu như không phải có cha mẹ như vậy thì cũng không thể dạy ra được một cô con gái tốt như Tô Tiếu Tiếu.
“Cha mẹ, để lại cho anh cả anh hai mang đi tặng bạn bè cũng được, đừng đẩy qua đẩy lại nữa. Trương Xuân Anh huých vào tay Tô Chấn Hoa, ý bảo anh ta lấy vào đi: “Chú hào phóng quá, ở đây đẩy tới đẩy lui
cũng không ra làm sao, cầm vào nhà rồi nói sau”
Cho dù đồ này mình không dùng đến nhưng mang tới chợ đen bán, nói không chừng cũng đáng giá không ít
tiền.
Đồ mà Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu mang về thật sự không ít, trong tay cả gia đình đều cầm đầy đồ mới có thể
mang hết đi, khiến hàng xóm bưng bát cơm tới xem náo nhiệt cũng đỏ mắt ghen tỵ.
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận