Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 313: Tiểu Bảo phưu lưu ký 3

Nhưng trẻ con bảo bối ở nhà họ Tô, cũng chỉ kêu bọn trẻ làm mấy việc nhẹ nhàng như nhóm lửa, quét sân, cho gà ăn, chạy việc vặt, làm người qua đường, còn việc nặng hơn thì không cho làm, nghỉ hè thường năm việc mà Đại Bảo và Tiểu Bảo thích làm nhất là lên núi bắn chim và ra ruộng mò cua bắt ốc.
Nhưng năm nay bọn trẻ muốn tới nhà cô!
Tô Chấn Hoa và Trương Xuân Anh vừa mới ra khỏi cửa, Đại Bảo và Tiểu Bảo đã đeo cặp sách đi theo, trên thực tế thôn Tô Gia chỉ có hai con đường, một con đường đi tới huyện, một con đường tới công xã. Tô Chấn Trung và Lương Hồng Mai đang ở huyện làm việc, con đường này Đại Bảo đã đi qua vô số lần và Tiểu Bảo cũng đã đi không ít lần, cho dù không có người lớn đi cùng cũng biết đi thế nào.
Trên đường gặp những xã viên quen biết đi tới huyện, còn tò mò hỏi bọn trẻ: “Đại Bảo, Tiểu Bảo, các cháu muốn đi tới huyện sao? Người lớn trong nhà đâu?”
Tiểu Bảo đáp một cách vô cùng bình tĩnh: “Cha mẹ cháu đang ở phía trước, bọn cháu chân ngắn đi chậm nên rớt
lại phía sau.
Chân ngắn? Đi chậm? Xã viên A nhìn hai anh em chạy còn nhanh hơn cả nghé con trong thôn này với vẻ nghi ngo.
“Ôi chao, bọn cháu không nói với mọi người nữa, phải đuổi kịp cha mẹ cháu mới được. Tiểu Bảo nói xong, còn giả vờ kéo tay Tiểu Bảo vượt lên: “Cha, mẹ, đợi bọn con với…”
Một xã viên B khác bảo: “Buổi sáng cha mẹ Tiểu Bảo nói phải tới huyện khám bệnh, phỏng chừng hai đứa nhỏ này muốn lén đi chơi đây mà?
Xã viên A: “Hai đứa nhỏ sẽ không lạc mất chứ?”
Xã viên B: “Ông bớt lo lắng đi, cha mẹ Đại Bảo đều ở huyện, lại còn học ở huyện nữa, thằng bé còn quen huyện hơn cả chúng ta, tôi đoán là Tiểu Bảo muốn đi chơi nên kéo theo cả Đại Bảo.
Xã viên A nhìn Tiểu Bảo chắc chắn mà gật đầu: “Cũng đúng”
Tiểu Bảo kéo Đại Bảo chạy như điên một đoạn nhỏ, từ xa nhìn thấy cha mẹ ở trước mặt, phía sau các xã viên cũng không đuổi theo nữa mới kéo Đại Bảo đi chậm lại: “Chậm chút nào, chúng ta không để người phía sau đuổi theo là được.
Trái tim nhỏ bé của Đại Bảo vốn đã quen khuôn phép cũ đập thình thịch thình thịch: “Tiểu Bảo, anh, anh vẫn hơi sợ, lỡ như chúng ta gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao?”
Tiểu Bảo “hây hây ha ha khoa tay múa chân: “Không sợ, em đã học võ công với chú rồi, gặp phải kẻ xấu em sẽ đánh cho!”
Đại Bảo bảo: “Nhưng kẻ xấu là người lớn, chúng ta không đánh lại được đâu. Đại Bảo sống trong huyện, chậm rãi hồi tưởng lại lời dạy bảo của cha mẹ, cái gì mà tan học không thể đi theo người lạ, phải đợi cha mẹ tới đón, không thể một mình đi tới nơi bên ngoài khu tập thể chơi.
Tiểu Bảo nghiêm túc nghĩ ngợi rồi đáp: “Chắc là em đánh lại được, cha em cũng không thể đánh lại được em. Đại Bảo cạn lời: “Đó là chú hai chơi với em, nhường em thôi”
Tuy rằng Tiểu Bảo bị bốn chữ “đi tới nhà cổ” làm cho mụ mị đầu óc nhưng cậu bé không ngốc, chỉ đáp: “Không đánh lại còn có thể chạy cơ mà, chúng ta chạy nhanh, không sợ.
Đại Bảo miễn cưỡng chấp nhận cách nói của Tiểu Bảo, lúc thi chạy với đám người Ngưu Đản và Thụ Căn, lần nào cũng đều là bọn trẻ thắng hết, nói ra thì cậu bé cũng chưa bao giờ từng tới nhà cô, cũng chỉ nghe Tiểu Bảo nói nhà cô tốt lắm tốt vừa, cậu bé cũng rất nhớ cô chú, Cơm Nắm và Bánh Đậu, còn thêm em trai và em gái chưa
từng gặp bao giờ nữa, Đại Bảo vẫn rất muốn đi.
Sau đó Tiểu Bảo và Đại Bảo cũng không gặp phải trở ngại gì, mà vẫn luôn lén lút đi theo phía sau Tô Chấn Hoa và Trương Xuân Anh với khoảng cách không xa không gần, một đường thuận lợi đi tới huyện.
Huyện nhỏ không lớn, tính qua loa cũng chỉ có mấy con đường như vậy, trạm xe lửa và bệnh viện cách nhau không xa và cùng thuộc phạm vi huyện, liếc mắt nhìn quanh là có thể nhìn thấy những công trình mang tính tiêu biểu nên cũng không khó tìm.
Hai anh em thuận lợi tới nhà ga người đông như biển, Tiểu Bảo kéo Đại Bảo muốn đi thẳng vào trạm nhưng bị nhân viên công tác chặn lại, nói muốn vào trạm phải dựa vào vé, Tiểu Bảo nhớ rõ ràng bà nội chỉ mua một vé rồi dẫn cậu bé đi vào thôi cơ mà.
Tiểu Bảo không có cách nào khác, chỉ đành lại kéo Đại Bảo tới trước cửa sổ mua vé xếp hàng, tuy rằng người xung quanh có hơi tò mò nhưng đều cho rằng là người lớn trong nhà ở gần, kêu bọn trẻ xếp hàng trước nên
cũng không hỏi nhiều.
Rất nhanh, hai đứa nhỏ này đã bị nhấn chìm trong đội ngũ dài dằng dặc.
Đại Bảo gan nhỏ, nhìn thấy người đông đúc mà mồ hôi chảy đầy tay, cứ cảm thấy đâu đâu cũng có người xấu:
“Tiểu Bảo, hay là chúng ta vẫn nên về đi
Tiểu Bảo nhìn xung quanh, thấy cửa sổ mua vé càng ngày càng gần cũng vô cùng hưng phấn, lắc đầu đáp: “Anh Đại Bảo, chúng ta lên xe lửa ngủ một giấc là đến thôi, anh tin em đi”
985 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận