Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 271: Nghĩ thoáng

Ai có thể chịu nổi cuộc sống này? Anh em và chị là bạn học, giữa anh chị là tình yêu tự do khó có được, anh ấy
thương chị, sợ chị khó xử mới nhịn nhục nhiều năm như vậy, nhưng chị đã từng nghĩ cho anh ấy chưa? Lẽ nào những người nhà như bọn em cũng phải làm ầm ĩ giống như mẹ chị mới thật sự được để ý sao?” Chị cả thoạt nhìn là một người không hồ đồ như vậy, tại sao lại biến cuộc sống thành ra như vậy chứ? Nếu như hôm nay cô không tới cũng không biết hóa ra cuộc sống của anh cả lại trải qua gay go đến vậy, mỗi lần
anh ta đều là vừa cười vừa về nhà, lại thêm lớn lên nho nhã lịch sự nên mọi người đều cho rằng anh ta sống cuộc
sống tốt trong thành phố, nếu như để cha mẹ cô biết bọn họ biến cuộc sống thành ra như vậy nói không chừng sẽ đau lòng biết bao.
Lương Hồng Mai ôm Đại Bảo khóc không thành tiếng: “Xin lỗi, xin lỗi, chị cũng không biết tại sao lại biến thành ra như vậy nữa
Từ vườn trường đến hôn nhân, tuy rằng tình cảm nhiều năm đã bị mẹ Hồng Mai làm mài mòn đi không ít trong những năm này nhưng thật sự không thể nói tan là có thể tan ngay được. Tô Chấn Trung muốn cứu vãn gia đình này, cũng đã đến mức phải nói rõ cho Lương Hồng Mai biết thái độ và giới hạn của mình. “Bắt đầu từ hôm nay anh sẽ làm quản lý việc nhà, thu nhập trong nhà và vật tư cũng sẽ do anh thống nhất chia
ra, năm mới lễ tết quà nên cho nhà mẹ đẻ của em anh cũng sẽ chia ra không ít, nhưng những thứ khác bọn họ
cũng đừng hòng lấy đi được, nếu như em đồng ý thì chúng ta tiếp tục, còn nếu không đồng ý thì ly hôn, anh dẫn Đại Bảo về thôn Tô Gia, nhà các em thích dày vò thế nào thì cứ dày vò như vậy” Không phải Tô Chấn Trung không muốn quản mà lúc đầu quả thực là anh ta chủ động muốn sống hòa hợp với
Lương Hồng Mai, giống như mẹ Hồng Mai đã nói, một cô gái tốt có hộ khẩu thành phố như Lương Hồng Mai gả cho một tên nhà quê như anh ta là có ý gì? Còn không phải vì thật lòng để ý đến anh ta hay sao? Năm đó để gả cho anh ta, Lương Hồng Mai đã chống lại người nhà rất lâu, sau này chắc hẳn là đồng ý điều kiện gì đó với mẹ cô ta, ví dụ như mỗi tháng phát tiền lương sẽ đưa cho mụ ta bao nhiêu. Tô Chấn Trung làm người hiền hậu, cũng không thể đã lấy con gái nhà người ta rồi lại qua cầu rút ván được, cho nên thẳng cho đến nay vẫn luôn nhắm một mắt mở một mắt, cuộc sống vẫn có thể trôi qua là được, nhưng không ngờ nhà mẹ cô ta lại
ngày một thậm tệ hơn, muốn chuyển hết đồ trong nhà bọn họ đi, đến mức ngay cả trong nhà bọn họ có kẹo cũng muốn lấy về nhà mình.
Tạo thành cục diện như hiện nay, Tô Chấn Trung cảm thấy mình cũng không thể đùn đẩy trách nhiệm đi, gia
đình là của hai người bọn họ, mới đầu anh ta không nên dung túng không có giới hạn như vậy, đây không phải vì tốt cho Lương Hồng Mai mà là hủy hoại gia đình của bọn họ và tình cảm giữa hai người. Lương Hồng Mai nào có gì không đồng ý? Năm đó vì gả cho Tô Chấn Trung, cô ta đã đồng ý với mẹ mình ít nhất sẽ lấy một nửa tiền lương và phiếu của mình để trợ cấp cho nhà mẹ đẻ dùng, bằng không mẹ cô ta cũng không có khả năng đồng ý gả cô ta cho Tô Chấn Trung. Mới đầu quả thật là một nửa nhưng sau này không biết làm sao mà lúc thì mẹ cô ta nói trong nhà không có gì ăn, lúc thì nói hai đứa con của anh thèm cái gì đó, lúc thì nói em trai phải lấy vợ, không cho thì mẹ cô ta sẽ làm loạn, mẹ cô ta vô cùng biết làm loạn, tòa nhà ký túc xá trong công xưởng chỉ có mấy tòa như vậy, mọi người qua lại thường xuyên, bà ta vừa ầm ĩ lên là Lương Hồng Mai lại lo lắng mọi người đều biết, sợ mang tới ảnh hưởng không tốt cho cô ta và Tô Chấn Trung, nên cô ta mới bất tri bất giác hoàn toàn biến thành người cống hiến hết mình cho anh em trai mà không đòi hỏi gì như vậy. Thật ra Lương Hồng Mai cũng thở phào một tiếng nhẹ nhõm trong đáy lòng, nhớ lại chồng và nhà chồng đã lặng lẽ bao dung cho cô ta nhiều năm như vậy, nếu không phải hôm nay có cô út và chồng đánh tiếng chuông cảnh tỉnh thì cuộc sống như vậy còn không biết sẽ kéo dài bao lâu nữa. Sao cô ta lại không chán ghét cuộc sống
không thấy tương lai như vậy chứ? Giống như cô út đã nói, những chuyện này đều nói thẳng ra ngược lại cũng
dễ giải
quyết.
“Chấn Trung, sau này gia đình này đều nghe theo anh, tiền lương của em cũng đưa cho anh hết, dù sao cũng đã đến mức này rồi, chúng ta cũng không sợ mất mặt nữa, nếu như mẹ em lại tới làm loạn thì cứ để bà ấy làm loạn,
nếu thật sự không được thì chúng mình về thôn Tô Gia ở, cùng lắm mỗi ngày dậy sớm đi xa một chút để đi làm cũng được”
1005 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận