Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 510: Chủ kiến

Một bữa cơm tân gia cả chủ lẫn khách đều ăn rất vui vẻ, mọi người cũng không quấy rầy nhiều, sau cơm trưa nhà ai về nhà nấy, Trụ Tử nhỏ không muốn trở về nhưng sắp phải đón tết rồi, ông cụ nói mùng một sẽ lại tới chúc tết sau nên Trụ Tử nhỏ chỉ đành theo người nhà về.
Hàn Tùng Bách nói đi thăm một người bạn cũ ở gần đó nên không cùng bọn họ về chung.
Trên đường về nhà, Trụ Tử nhỏ bàn bạc với người nhà: “Ông nội, cha mẹ, con muốn tới bên này học chung với Cơm Nắm, sau này buổi trưa con sẽ ăn cơm bên này, buổi tối mới về nhà được ạ?
Ba người lớn đưa mắt nhìn nhau đều có hơi bất đắc dĩ, tình cảm của hai bên gia đình sâu nặng, Trụ Tử từ nhỏ đã trưởng thành cùng mấy đứa con của nhà Hàn Thành, đặc biệt là Cơm Nắm nhỏ, bắt đầu từ lúc hai đứa trẻ đi học đã ở chung lớp, vất vả lắm mới tới thủ đô còn phải tách ra đi học, hiển nhiên cậu bé không bằng lòng rồi.
Trụ Tử từ nhỏ đã có chủ kiến, lại thêm cậu bé đã mười hai tuổi hoàn toàn có thể tự mình quyết định chuyện của mình, bọn họ không có gì không yên tâm, cũng không có lý gì không đồng ý.
Ông cụ nghĩ ngợi rồi lên tiếng: “Dù sao sau này Hồng Đồ cũng thường ở quân khu, Nhã Lệ cũng đi học, mấy đứa đều phải cuối tuần mới có thể về, vậy chúng ta dứt khoát mua một căn nhà ở gần đây đi, bình thường thứ hai đến thứ sáu cha sẽ ở Trụ Tử nhỏ, cuối cùng về nhà cũ ở.
Trụ Tử rất ngạc nhiên: “Ông nội, như vậy có được không? Ông đã quen ở nhà cũ rồi, mỗi tối cháu đều sẽ về ở với ông mà”
Ông cụ nghĩ ngợi rất xa vời, chỉ vào trường đại học thủ đô ở trước mặt: “Cho dù bây giờ chúng ta không ở bên đó nhưng với thành tích của các cháu sau này cũng sẽ tới nơi đó học đại học giống như Tô Tiếu Tiếu thôi. Cấp hai cấp ba rồi lại thêm đại học, không tính nhảy lớp, không tính nghiên cứu sinh, tiến sĩ thì ít nhất cũng phải ở gần đây tám đến mười năm để học, thay vì vẫn luôn đi qua đi lại như vậy, còn không bằng sớm chuyển đến nơi gần đó ở. Nhưng không gấp, tạm thời cứ làm theo Trụ Tử nói đi, tìm được ngôi nhà tốt lại chuyển qua cũng chưa muộn”
Trương Hồng Đồ và Nhã Lệ nghĩ ngợi cảm thấy cũng có lý, Tô Tiếu Tiếu thường xuyên nói với bọn họ bây giờ thế đạo khác rồi, có tiền mua thêm vài ngôi nhà chắc chắn không sai.
Nhã Lệ đáp: “Vậy thì nghe theo cha đi ạ, vẫn là lấy nguyện vọng của Trụ Tử làm chủ, đợi qua tết chúng ta kêu
Tiểu Ngũ để ý nhà cửa bên đó, nói thật, trong phút chốc cách đám người Tiếu Tiếu, Cơm Nắm và Bánh Trôi nhỏ xa như vậy con cũng không quen, huống chi là Trụ Tử.
Trụ Tử hiếm khi trẻ con, ôm cánh tay mẹ cọ cọ: “Cảm ơn mẹ, cảm ơn mọi người”
Nhã Lệ xoa đầu con trai: “Đứa trẻ ngốc, cảm ơn cái gì? Chỉ cần cả nhà mình ở chung thì ở đâu cũng như nhau cả” Trụ Tử cong đôi mắt, gật đầu: “Vâng”
Thật tốt!
Một gia đình sáu người bận lâu như vậy cũng mệt, sau khi mọi người về hết đã ngay lập tức đốt giường đất trong phòng để ngủ trưa. Mùa đông để tránh phải đốt nhiều giường đất như vậy, hai vợ chồng dẫn Bánh Trôi nhỏ ngủ ở sương phòng đông, ba anh em ngủ ở sương phòng tây, đợi thời tiết ấm hơn Bánh Trôi nhỏ mới ngủ ở phòng của mình.
Bánh Đậu nhỏ tinh lực tốt, chuyển đồ cùng mẹ hết một ngày trở về cũng không thấy mệt, còn lấy cọ tô màu nước mà ông cụ mua cho cậu bé ra ngồi xổm trên đất, dự định vẽ lên giường đất.
Bánh Bao nhỏ ngồi trên giường đất đung đưa đôi chân ngắn, nắn thịt ở bụng mình hỏi anh nhỏ với vẻ rầu rĩ: “Anh nhỏ, anh có cảm thấy Bánh Bao nhỏ béo không?”
Bánh Đậu nhỏ đang cố gắng nhớ lại bộ dáng em bé trong tranh tết, nâng mắt nhìn em trai lộ ra cái bụng nần nẫn thịt lập tức hình tượng em bé trong tranh tết thành hình, còn không phải là bộ dáng của Bánh Bao nhỏ hay sao? Cậu bé dựa theo Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ vẽ đáng yêu hơn một chút, đổi kiểu tóc rồi lại đổi cái yếm còn không phải thành em bé trong tranh tết rồi hay sao?
“Không béo không béo, em trai nhà anh không béo chút nào, em mau kéo áo xuống đi, lát nữa lạnh rốn thì bụng sẽ đau đó.
Bánh Bao nhỏ mím môi nhỏ kéo áo xuống, bộ dáng rầu rĩ không vui.
Bánh Đậu nhỏ đang đối diện với em trai vẽ hình dáng của em bé trong tranh tết, đứng dậy nghiêm mặt nói với em: “Em trai đừng nhúc nhích, cười một cái với anh nhỏ nào”
Xưa nay Bánh Bao nhỏ nghe lời anh nhỏ nhất, cong đôi mắt lại nhoẻn miệng cười.
Bánh Đậu nhỏ nhắm chuẩn thời khắc này, vung vài nét bút ít ỏi làm khung.
Bánh Bao nhỏ cười cứng ngắc, hai cánh tay thịt chống gương mặt lên: “Anh nhỏ, anh đang vẽ gì đó? Mặt em cứng ngắc luôn rồi, có thể không cười được không?”
1011 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận