Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 232: Ỷ lại

Ba đứa trẻ rất nghe lời, chạy “bịch bịch bịch” vào nhà.
Hàn Thành lại lên xe, chậm rãi lái xe đến cửa nhà.
Tiểu Đỗ định nói chuyện lại bị Cơm Nắm “suỵt” một tiếng, kêu cậu ta yên lặng.
Hàn Thành mở cửa xe, cúi người ôm Tô Tiếu Tiếu từ trên xe xuống, lần này dùng là tư thế ôm con. Tô Tiếu Tiếu
vẫn nửa tỉnh nửa mê, ôm cổ Hàn Thành cọ cọ, cảm giác hình như đã về đến nhà rồi mới cố gắng mở mắt, làm
bầm: “Các con.”
Hàn Thành xoa đầu cô, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất bảo: “Đến nhà rồi, lũ trẻ ngủ hết rồi nên em yên tâm,
sáng mai tỉnh dậy có thể thấy tụi nhỏ.
Tô Tiếu Tiếu không lên tiếng nữa, suốt toàn bộ quá trình những người khác đều không lên tiếng, lũ trẻ ngoan
ngoãn nhìn chằm chằm vào Tô Tiếu Tiếu từ phía sau Hàn Thành, thẳng đến khi về phòng, nhìn Hàn Thành thả cô
xuống rồi lại đắp chăn lên.
Bánh Đậu nhỏ bước qua, kiễng chân nhìn mặt mẹ, nhìn nghiêm túc một lúc rồi lại nhìn cha. Hàn Thành cúi người
ôm bé con lên, lại dùng ánh mắt ý bảo hai đứa lớn ra ngoài trước.
Mấy người rón ra rón rén đi vào sân mới bắt đầu nói chuyện.
“Tiểu Đỗ đã vất vả rồi, chỗ này có tôi rồi, cậu về nghỉ ngơi trước đi. Hàn Thành nói.
Tiểu Đỗ vội vàng xua tay: “Không vất vả không vất vả, vậy em về trước, ngày mai đúng giờ lại đưa bữa sáng cho
các anh sau”
Cả gia đình đoàn trưởng Triệu không đông người nhưng thường bị Cá Nhỏ ầm ĩ đến gà bay chó sủa, thi thoảng vợ chồng đoàn trưởng cũng sẽ diễn một màn song kiếm hợp bích đánh con, còn gia đình chủ nhiệm Hàn này lại là một gia đình có bầu không khí tốt nhất mà cậu ta từng nhìn thấy, đám trẻ rất ngoan, người một nhà đều
vô cùng dịu dàng, Tô Tiếu Tiếu nấu món gì ngon cũng sẽ phần cho cậu ta một ít, có đôi khi cậu ta tới rồi cũng không muốn rời đi.
Hàn Thành lắc đầu: “Không cần đâu, ngày mai tôi dậy nấu được.
Tiểu Đỗ sững sờ, chủ nhiệm Hàn nấu bữa sáng sao? Đoàn trưởng Triệu nhà cậu ta chưa bao giờ tiến vào nhà bếp,
cũng chưa bao giờ từng làm việc nhà, mấy lần bị bác sĩ Châu đánh cũng là vì chuyện này.
Chợt Tiểu Đỗ lại cảm thấy chỉ cần là gia đình này thì mọi chuyện đều hợp lý hết, mấy lần cậu ta còn nhìn thấy
Trụ Tử nhỏ sáu tuổi và Cơm Nắm nhỏ năm tuổi ngồi trước vòi nước rửa bát.
Bánh Đậu nhỏ thấy mẹ không sao cũng yên tâm, lúc này đã gục trên vai cha ngủ gật.
Trụ Tử nhỏ và Cơm Nắm nhỏ đã vô cùng buồn ngủ, Hàn Thành bảo: “Về phòng ngủ trước đi, có chuyện gì thì
mai nói sau”
Đợi đám trẻ về phòng ngủ hết, Hàn Thành nhanh chóng đi tắm, nước nóng trong phích không còn nhiều, sau khi tắm xong, khí lạnh trên người anh rất nặng, sợ hơi lạnh lây sang Tô Tiếu Tiếu nên anh chạy ở trong sân vài
vòng, đợi đến khi người ấm rồi mới về phòng, chui vào trong chăn ôm cô vào trong lòng. Người mất ngủ mấy ngày này cũng không chỉ có mình Tô Tiếu Tiếu mà Hàn Thành cũng vậy, cho dù là ở trên xe
lửa hay là ở nhà khách thì anh đều không thể ngủ ngon được, lúc này có vợ ở trong lòng, anh cũng xem như có
thể yên tâm ngủ một giấc ngon.
Nửa đêm trước Tô Tiếu Tiếu ngủ một giấc đã không còn mệt như vậy nữa, nhưng ngược lại nửa đêm sau lại
không yên ổn được như thế, bụng không tốt lên nhanh được đến vậy, truyền nước vào cũng hơi nhiều khiến cô
phải chạy mấy lượt vào nhà vệ sinh.
Mỗi lần Tô Tiếu Tiếu nhúc nhích là Hàn Thành đều tỉnh, thuận tiện ôm cô vào nhà vệ sinh rồi lại đợi ở cửa nhà vệ
sinh ôm cô về.
Tô Tiếu Tiếu nằm trong lòng anh, không nhịn được mà bảo: “Hàn Thành, em cũng không phải Bánh Đậu nhỏ, em
tự đi được”
Hàn Thành hôn cô: “Anh biết rồi, ngủ đi, ngày mai anh nghỉ, buổi sáng sẽ xin nghỉ ở trường học giúp em, sau đó
đi mua thức ăn, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi một ngày.
Tô Tiếu Tiếu không lay chuyển được anh, cũng chỉ đành thuận theo ý anh.
Hôm sau không cần đi làm, lại thêm lăn lộn cả đêm khiến đồng hồ sinh học của hai vợ chồng đều không đúng
giờ
cho lắm.
Ba đứa trẻ lại rời giường từ sớm, đứa nào cũng dụi mắt đi gõ cửa phòng bọn họ. Tô Tiếu Tiếu đã dạy bọn trẻ
trước khi vào phòng người khác phải gõ cửa trước, đám trẻ đều nhớ kỹ. Hàn Thành dậy đầu tiên, Tô Tiếu Tiếu ôm anh với vẻ nửa tỉnh nửa mê, Hàn Thành vỗ nhẹ vào lưng cô an ủi, lần
đầu tiên có loại cảm giác kích động muốn ném cả ba đứa trẻ bên ngoài đi.Tô Tiếu Tiếu thích ứng với giọng nói mới yên tĩnh lại, Hàn Thành rón rén xuống giường, mở cửa đã nhìn thấy ba đứa trẻ xếp thành hình chữ nhất đứng ở cửa, anh làm ra động tác im lặng chỉ ra bên ngoài.
Bánh Đậu nhỏ muốn vào phòng nhìn mẹ nên không chịu đi, nhưng lại bị Hàn Thành bế đi: “Mẹ không khỏe, để mẹ ngủ thêm một lúc, nghe lời nào”
1033 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận