Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 700: Phiên ngoại: Cố Triển Vọng và Giang Tuyết 11

Cố Triển Vọng cù cậu bé: “Sao thế? Đã nói sẽ phụng dưỡng cha về già và lo ma chay cho cha cơ mà, không giữ lời hả? Hửm?”
Bánh Bao nhỏ cười hí hí hí: “Nhưng mà cha có vợ con của mình rồi, không cần bé nữa mà, đừng cù, nhột, ha
ha…”
Cố Triển Vọng cọ mũi vào tóc của khúc thịt nhỏ: “Mẹ nuôi của con không muốn sinh con cho nên con vẫn phải làm con trai nuôi của cha, sau này còn phụng dưỡng tuổi già và lo ma chay cho cha mẹ nữa.
Bánh Bao nhỏ nghiêng đầu nhìn Cố Triển Vọng nghĩ ngợi, hình như không có người nào lấy vợ lại không sinh con, mới hỏi: “Vậy cha lấy vợ làm gì ạ?”
Cố Triển Vọng: “…” Lấy vợ có thể làm được rất nhiều chuyện nhưng anh ta có thể nói rõ ràng cho nhóc thối này biết được sao? Có thể sao?
“Đợi con trưởng thành sẽ biết hai người ở chung không nhất thiết phải sinh con, còn nữa, có một đứa con trai như con đã đủ làm cha đau đầu rồi, cha còn muốn đông con như vậy làm gì?”
Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Vậy được, nếu cha đã không có con vậy bé miễn cưỡng chịu khó tiếp tục làm con trai cha vậy.
Nói xong còn dự định ôm Có Triển Vọng thơm anh ta một cái thật kêu, nhưng lại bị Cố Triển Vọng chặn cái môi chu lên của cậu bé tránh qua một bên: “Sau này chỗ này chỉ có thể cho mẹ nuôi của con thơm thôi.
Bánh Bao nhỏ kêu la: “Cha nuôi thay đổi rồi, cha không còn là cha nuôi thương Bánh Bao nhỏ nhất như ngày trước nữa!” Trước đó cha nuôi còn ôm hôn cậu bé cơ mà.
Cố Triển Vọng ôm chặt Bánh Bao nhỏ cọ vào người cậu bé: “Bảo bối, con nể mặt cha từng này tuổi này rồi mới lấy được vợ, nhường cho mẹ nuôi của con được không? Tính tình của mẹ nuôi con không tốt cho lắm, con thơm đầy nước miếng lên mặt cha rồi, mẹ nuôi của con không muốn thơm cha nữa thì phải làm sao?”
Bánh Bao nhỏ trợn trừng mắt há hốc mồm nhìn cha nuôi, cứ như thể ngày đầu tiên mới biết người này vậy, một lúc sau mới nói với anh ta với vẻ ghét bỏ: “Cha nuôi, cha thật đáng ghét, bé mới không thèm thơm mặt bị phụ nữ dính đầy nước miếng của cha đâu nhé!
Giang Tuyết không biết từ khi nào đã dậy, mặc áo choàng tắm dựa vào cửa phòng, vốn muốn hút thuốc nhưng nhìn thấy trẻ con lại thuận tiện ném cả thuốc lẫn bật lửa qua một bên: “Cố Triển Vọng, anh có biết xấu hổ không đó? Anh nói lung tung gì với trẻ con vậy?”
Cố Triển Vọng duỗi tay với cô ta: “Tỉnh rồi? Tới đây, để anh giới thiệu với em con trai nuôi của anh. Bánh Bao nhỏ nghiêng đầu nhìn Giang Tuyết cứ cảm thấy có hơi quen mắt, hình như đã từng gặp ở đâu đó rồi. Giang Tuyết đi qua, khúc thịt nhỏ này thật sự cực kỳ đáng yêu, cô ta không nhịn được mà duỗi tay nắn gương mặt trắng trẻo mịn màng của đứa trẻ: “Không nhận ra dì Giang sao?”
Bánh Bao nhỏ rất cố gắng hồi tưởng lại, cuối cùng cũng nhớ ra: “Là dì xinh đẹp gặp ở cửa tứ hợp viện, dì quen cha mẹ cháu. Bánh Bao nhỏ nói một cách chắc chắn.
Giang Tuyết đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Triển Vọng, gật đầu đáp: “Trước đây dì từng sống ở thị trấn Thanh Phong, lần đầu tiên dì gặp cháu, cháu mới được mấy tháng thôi, chớp mắt đã lớn như vậy rồi.
Thời gian không dám nhìn lại, mỗi lần nghĩ lại đều phải dùng rất nhiều năm trước để hình dung.
“Vậy cháu không nhớ đâu ạ, nếu dì đã là bạn tốt của cha mẹ cháu lại là vợ của cha nuôi, vậy sau này cháu gọi dì là mẹ nuôi đi, mẹ nuôi!” Bánh Bao nhỏ gọi giòn tan.
Giang Tuyết sững sờ mất một lúc không biết nên đáp lời thế nào, cả đời này cô ta nằm mơ cũng không ngờ có một ngày con trai của Hàn Thành sẽ gọi cô ta một tiếng mẹ nuôi.
Cố Triển Vọng buông Bánh Bao nhỏ ra ôm Giang Tuyết: “Ngây ra đó làm gì? Còn không mau phát lì xì cho con trai nuôi của chúng ta đi? Trong ngăn kéo bàn có, đi lấy đi”
Giang Tuyết lấy lại bình tĩnh, nhìn đứa trẻ cười đến ngay cả hoa hướng dương cũng thấy tự ti này với vẻ kinh ngạc, rốt cuộc vẫn đứng dậy đi vào phòng.
Cố Triển Vọng nắn mặt của khúc thịt nhỏ: “Con xem con kìa, chọc mẹ nuôi của con ngại ngùng rồi”
Thế sự khó đoán, ai có thể nghĩ được vòng vèo đủ đường Giang Tuyết và anh ta lại đến bên nhau, con trai của Hàn Thành lại thành con nuôi của bọn họ?
Bánh Bao nhỏ nhận được lì xì to của mẹ nuôi liên tiếp nói cảm ơn mẹ nuôi, bộ dáng vui vẻ như phật Di Lặc nhỏ bé, còn nói muốn đi mua đồ chơi.
Cố Triển Vọng cũng vui vẻ, kêu Tiểu Đỗ đi cùng cậu bé, nói anh ta dẫn Bánh Bao nhỏ tới trung tâm thương mại Quốc Vượng nhìn trúng cái gì thì mua cho cậu bé cái đó, không tiêu tiền lì xì của cậu bé.
Sau khi bọn họ đi rồi, Cố Triển Vọng ôm Giang Tuyết vào trong lòng: “Cảm giác thế nào?”
“Cảm giác gì cơ?” Giang Tuyết hỏi ngược lại.
Cố Triển Vọng: “Con trai của Hàn Thành gọi em là mẹ nuôi có cảm giác gì?”
1021 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận