Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 156. Bánh trung thu

Chương 156: Bánh trung thu
Khi đám trẻ nắm tay nhau đi vào nhà bếp thì Tô Tiếu Tiếu đang đút bánh trung thu vào miệng Hàn Thành. Hàn Thành ăn bánh trên tay cô, cô cắn một miếng, anh cắn một miếng, thứ này nhân lúc còn nóng ăn ngay thật sự vô cùng thơm. Tay nghề của vợ giống như biến ra ma thuật, toàn bộ đồ ăn vào tay cô đều sẽ trở nên vô cùng ngon miệng.
“Oa cha ơi, là bánh trung thu sao? Có ngon không ạ? Con cũng muốn ăn!” Cơm Nắm buông tay bạn nhỏ ra, chạy tới ôm đùi cha mình, ngửa cái đầu nhỏ lên đợi cha đút cho ăn.
Tiểu Bảo cũng chạy tới ôm chân cô mình: “Cô ơi, cháu cũng muốn ăn.”
Số lượng bánh trung thu thật sự không nhiều, vẫn muốn để lại đến tối mai ngắm trăng rồi ăn sau, ba người lớn cũng chỉ chia một cái nếm thử.
Tô Tiếu Tiếu nhét một miếng nhỏ cuối cùng vào trong miệng Hàn Thành, vừa cười vừa bảo: “Rồi rồi rồi, mọi người đều có phần, đợi đó.”
Sau đó lại nói với Hàn Thành: “Anh đi làm đi, buổi tối về sớm một chút, các con nói tạm biệt với đồng chí Hàn Thành nào.”
Bốn cái đầu nhỏ ngửa lên nhìn Hàn Thành.
Cơm Nắm nhỏ: “Tạm biệt cha ạ!”
Trụ Tử nhỏ: “Tạm biệt chú Hàn Thành!”
Tiểu Bảo: “Tạm biệt chú!”
Bánh Đậu nhỏ vẫy móng vuốt nhỏ của mình.
Hàn Thành: “…”
Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt lại.
Hàn Thành cúi người xoa đầu mấy đứa trẻ: “Đừng có nghịch ngợm, phải ngoan một chút đấy.”
Cuối cùng xoa đầu Tô Tiếu Tiếu: “Đừng để mệt quá.”
Cơm Nắm nhỏ lanh lợi lập tức đồng ý: “Bọn con rất ngoan, không hề nghịch một chút nào.”
Tô Tiếu Tiếu lấy một cái bánh trung thu ra chia thành bốn phần, mỗi đứa trẻ được một phần bốn để nếm thử vị, rồi cô bàn bạc với tụi trẻ: “Nhà chúng ta còn tám cái bánh trung thu, chúng ta để lại bốn cái đến ngày mai sẽ ăn khi ngắm trăng, bốn cái còn lại các con tặng đến nhà Cá Nhỏ có được không? Bây giờ mềm mà các con đang dùng là mẹ của Cá Nhỏ - dì Châu tặng cho các con, các con tặng mấy cái bánh trung thu để đáp lễ có được không?”
Mấy đứa trẻ gật đầu: “Được ạ.”
Tiểu Bảo chỉ biết Cá Nhỏ và chú Triệu chứ không biết dì Châu cũng nói vâng.
Bốn đứa nhỏ ngồi ăn bánh trung thu rất ngoan, Tô Tiếu Tiếu tìm một tờ giấy dầu sạch sẽ để gói bánh trung thu lại, rồi lại kêu Lý Ngọc Phụng dùng vải vụn làm thành một cái nơ con bướm vô cùng xinh xắn, những chiếc bánh trung thu lập tức biến thành một món quà rất đẹp mắt.
Cô lại dùng một tờ giấy dầu khác bọc mấy cái bánh nhúng mà Lý Ngọc Phụng làm, đồng thời cũng gói thành một món quà rất đẹp nữa.
Cô đưa bánh trung thu cho Cơm Nắm và hỏi cậu bé: “Cơm Nắm có biết nhà của Cá Nhỏ không?”
Cơm Nắm gật đầu: “Con biết ạ.”
Tô Tiếu Tiếu đưa một phần quà khác cho Trụ Tử nhỏ: “Được, vậy Cơm Nắm dẫn Trụ Tử và Tiểu Bảo đi tặng quà, nhớ phải lễ phép, phải chào hỏi tất cả mọi người, nhìn thấy ông thì nói tới đây chào hỏi thay cha mẹ, được không?”
Cơm Nắm nhỏ gật đầu: “Vâng vâng.”
Trụ Tử và Tiểu Bảo cũng gật đầu đáp vâng.
Bánh Đậu nhỏ quá nhỏ cũng không đi được xa như vậy, cậu bé lại càng thích ở bên cạnh Tô Tiếu Tiếu hơn, cho nên có đi hay không cũng không sao cả.
Đợi các anh trai đi rồi, Tô Tiếu Tiếu lấy cái bảng đen của Hàn Thành ra ngoài: “Qua hai ngày nữa Bánh Đậu nhỏ sẽ cùng mẹ tới trường đi học, sẽ được lên lớp chung với rất nhiều anh chị, đến khi đó có thể dùng cái bảng nhỏ này viết vẽ, có được không nào?”
Bánh Đậu nhỏ sờ cái bảng đen nhỏ, híp đôi mắt to trong veo và sáng ngời, gật đầu: “Được.”
Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến gì đó lại dẫn Bánh Đậu nhỏ đi tìm Lý Ngọc Phụng.
“Mẹ ơi, có thể làm một cái cặp sách nhỏ cho Bánh Đậu được không?” Tô Tiếu Tiếu hỏi.
Lý Ngọc Phụng giẫm máy khâu khá có phong cách, trên chân như đạp Phong Hỏa Luân, bên cạnh đã có vài bộ quần áo làm xong, bà ấy đáp mà không ngẩng đầu lên: “Được, cái của Trụ Tử cũ quá rồi, mẹ cũng định làm một cái cho thằng nhỏ đây.”
Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Trụ Tử thì không cần làm đâu ạ, con mua một cái y chang của Cơm Nắm cho thằng bé rồi, dự định đến lúc đó sẽ làm quà tặng cho cậu bé luôn.”
Lý Ngọc Phụng gật đầu: “Con làm rất đúng, mấy đứa trẻ vẫn nên được đối xử bình đẳng.”
Lý Ngọc Phụng lại làm xong một cái áo, bà ấy dừng lại đưa cho Tô Tiếu Tiếu: “Áo và quần của con đều ở đó đấy, con thử xem có vừa không, không vừa mẹ còn sửa luôn.”
Tô Tiếu Tiếu lấy quần áo lên nhìn trái nhìn phải: “Mẹ, với tay nghề này của mẹ không mở tiệm may thật sự rất đáng tiếc đó.”
Đường may còn thẳng hơn cả bộ quần áo may sẵn mà cô mua, lát nữa còn khâu cúc đồng màu với quần áo lên, vậy còn phải đẹp cỡ nào nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận