Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 144. Một nhà quây quần

Chương 144: Một nhà quây quần
Nhưng nhìn Cơm Nắm nhỏ ngây thơ, đứa trẻ đáng yêu như vậy sẽ không lừa người đâu, Lý Ngọc Phụng nghĩ ngợi cẩn thận, lẽ nào là vì bên này gần biển nên bọn họ ăn hải sản nhiều hơn?
Bà ấy muốn hỏi Tô Tiếu Tiếu nhưng nghĩ lại thấy nên bỏ đi, con gái và Hàn Thành đều chăm mấy đứa trẻ rất tốt, bà ấy cũng sẽ không chêm miệng mình vào, thời buổi này mọi người đều cần kiệm, ngược lại phô trương lãng phí cũng không tốt.
Nếu đứa trẻ muốn ăn thịt vậy ngày mai kêu con gái đi mua thịt đi.
Tô Tiếu Tiếu thích hải sản nguyên nước nguyên vị, cô lấy mấy thứ như mực và bào ngư ra xào riêng, ngao sò thì nấu canh chung với rong biển, những hải sản còn lại trực tiếp cho vào nồi, bỏ thêm ít hành, gừng và rượu trắng vào hấp chín.
Sao biển bởi vì đám trẻ đều rất thích nên để lại phơi khô có thể cất được rất lâu, Tô Tiếu Tiếu dự định phơi khô bọn chúng rồi cất đi, tính thẩm mỹ cũng rất mạnh.
Bào ngư chỉ có một con lớn, không đủ làm riêng một đĩa nên Tô Tiếu Tiếu dứt khoát thái nó thành miếng xào chung với mực.
Sau khi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong xuôi, cô bỏ gừng thái lát, tỏi băm và hành tây vào chảo xào cho thơm, sau đó bỏ mực và bào ngư thái miếng đã được để ráo nước vào nồi xào nhanh mấy chục giây, lại thêm ớt xanh đã thái miếng và một ít tía tô, hành băm vào xào thêm vài giây, rưới thêm xì dầu và ít rượu trắng vào đảo vài cái, cuối cùng rưới một ít nước tinh bột và nước cốt thu được vừa vặn có thể đọng lại trên mỗi một miếng, vậy là món mực xào khiến trẻ con hàng xóm thèm phát khóc đã ra lò.
Về nước chấm cho món hải sản hấp Tô Tiếu Tiếu chỉ dùng tỏi băm và gừng đơn giản nhất thêm chút hành thái rồi rưới dầu sôi lên, mùi thơm lập tức lan bốn phía, cuối cùng rưới xì dầu và thêm ít đường trắng vào thay thế mì chính, chỉnh vị cho vừa ăn là xong.
Mùi thơm tươi mới khiến người chảy nước miếng này thật sự thơm đến mức Lý Ngọc Phụng đang xới đất trong sân cũng đứng ngồi không yên, mà kéo đám trẻ đang đào giun cho gà ăn tới hỏi: “Mẹ các cháu nấu ăn cũng thơm quá rồi, sẽ không dụ hàng xóm qua đây chứ?”
Cơm Nắm vô cùng đồng ý, hiển nhiên đã bỏ qua câu phía sau của bà ấy: “Món mẹ làm đều là món ngon số một!”
Trụ Tử cũng bảo: “Đúng đấy ạ, mỗi ngày đều là món ngon số một.”
Ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng gật gù cái đầu nhỏ: “Ngon…”
Tiểu Bảo bĩu môi: “Cô tớ làm gì cũng ngon hết, đương nhiên là món ngon số một trên đời rồi!”
Lý Ngọc Phụng: “…” Bà ấy không nên hỏi câu này.
Canh là Hàn Thành nấu, cái này không có hàm lượng kỹ thuật gì, nước sôi thì bỏ ngao sò và rong biển vào đun vài phút là xong.
“Đáng tiếc không có đậu, thêm ít đậu vào canh này sẽ trắng hơn.” Tô Tiếu Tiếu tiếc nuối.
Hàn Thành bảo: “Muốn ăn đậu thì ngày mai đi mua, thêm trứng gà được không? Rải ít trứng gà bên trên cũng rất ngon.”
Tô Tiếu Tiếu chỉ bên ngoài rồi sáp tới bên tai Hàn Thành, bảo: “Những món hải sản này là nhặt được nên mẹ em sẽ không đau lòng, ăn nhiều như vậy mà anh còn bỏ thêm trứng gà, mẹ sẽ lải nhải anh riết đấy.”
Hàn Thành liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thấy đám trẻ đang ở phía sau mẹ vợ đào giun mà không để ý đến bên này, mới cúi đầu thơm một cái lên mặt cô: “Vậy không cho nữa.”
Tô Tiếu Tiếu kiễng chân hôn lại anh một cái: “Em bưng mấy thứ này ra, anh đợi canh chín thì bưng qua nhé.”
Hàn Thành cười một cách yêu chiều: “Được.”
Một gia đình lớn như vậy của Tô Tiếu Tiếu ăn cơm cũng không giành nhau đồ ăn, tuy lượng cơm của Cơm Nắm lớn nhưng từ sau khi cậu bé học đếm, ví dụ như trên bàn chỉ có tám con vẹm vỏ xanh vậy có ngon đến đâu cậu bé cũng chỉ ăn một con, rồi đi ăn món khác có số lượng nhiều hơn một chút hoặc là không đếm được, nhưng cũng sẽ không bất chấp những người khác mà ăn không ngừng, ví dụ hôm nay mực xào là món ngon số một trong lòng cậu bé nhưng cậu bé cũng chỉ gắp một miếng tới trước mặt mình, rồi và mấy miếng cơm.
Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ ăn cơm rất nhã nhặn nên khỏi cần phải nói, bây giờ Trụ Tử đã tốt hơn nhiều, bởi vì cậu bé không gắp thức cho thì Cơm Nắm cũng sẽ gắp cho cậu bé, cho nên cậu bé thường sẽ tự gắp thức ăn ăn cơm. Bánh Đậu nhỏ tuổi nhỏ, cha mẹ và các anh cho gì thì ăn nấy, không thể ăn hoặc là không thích ăn thì sẽ cho các anh ăn.
Tiểu Bảo khi ở thôn Tô Gia chính là một đứa trẻ không giành đồ ăn, đến nơi này lại càng không, ngược lại Cơm Nắm thấy cái này ngon, cái kia ngon đều sẽ gắp cho Tiểu Bảo một đống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận