Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 359: Khóc

Bánh Đậu nhỏ khóc lên khóc xuống, trên hàng mi dài đều treo đầy giọt lệ, cậu bé cầm nửa hình ghép còn lại trong tay mình cũng không nỡ cáo trạng em trai, chỉ buồn bã bảo: “Hình cha làm, hức, hình ghép… hỏng, hức,
hỏng rồi…”
Tô Tiếu Tiếu vừa nghe, lại nhìn “giấy” trong tay Bánh Bao nhỏ đã lập tức biết xảy ra chuyện gì.
Cô hỏi cậu bé: “Em trai xé hỏng hình ghép mà cha làm cho Bánh Đậu nhỏ có phải không?”
Bánh Đậu nhỏ gật đầu, bổ sung một câu: “Em… không phải cố ý, nhưng mà Bánh Đậu nhỏ… buồn… buồn lắm,
cha… cha… cha… rất vất vả làm…”
Bánh Đậu nhỏ nghĩ đến đây, miệng mím lại rồi òa khóc.
Mấy anh trai đều hoảng hốt một trận, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì cơ.
Cơm Nắm nhỏ bảo: “Bánh Đậu nhỏ không khóc, em trai còn nhỏ, không phải em ấy cố ý đâu, hình ghép này anh
hai cũng biết làm, lát nữa anh hai làm lại một cái cho em.
Tô Tiếu Tiếu cầm khăn tay sạch lau nước mắt cho Bánh Đậu nhỏ, ôm đứa trẻ ngồi xổm trước mặt Bánh Bao nhỏ, nhẹ nhàng nắn gương mặt nhỏ xấu xa đã xé đồ này: “Nào, bàn tay nào xé đồ của anh trai, duỗi ra để mẹ đánh
một cái” Bánh Đậu nhỏ nghe thấy mẹ muốn đánh em, nhanh chóng giang hai tay ra bảo vệ trước mặt em trai, ra sức lắc đầu: “Mẹ ơi không đánh Bánh Bao nhỏ, không phải em ấy cố ý, con cũng không cố tình khóc đâu. Bánh Bao nhỏ cũng không biết có nghe hiểu hay không mà híp mắt kéo anh trai ra, duỗi tay để mẹ bế. Tô Tiếu Tiếu xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Được, không đánh không đánh, Bánh Đậu nhỏ của chúng ta rộng lượng không so đo với em trai, em trai không biết thứ này là do cha vất vả vẽ ra, cho nên thứ dễ dàng phá hỏng như thế này lần sau không thể cho em trai chơi, được không?”
Bánh Đậu nhỏ ra sức gật đầu: “Vâng”
Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Bao nhỏ lên, nhấn vào mũi cậu bé: “Lần sau không thể xé đồ của anh trai, biết chưa?”
Đương nhiên Bánh Bao nhỏ không hiểu, ôm cổ mẹ cọ tới cọ lui.
Bánh Trôi nhỏ thấy mẹ ôm anh trai mà không ôm mình cũng duỗi tay đòi mẹ bé.
Trụ Tử nhỏ cách Bánh Trôi nhỏ gần nhất bế cô bé lên: “Nào, anh trai bế nào.
Bánh Trôi nhỏ vẫn rất thích anh Trụ Tử, duỗi tay để anh trai ôm.
Trụ Tử nhỏ ôm em gái ngoan mềm mại mà cảm thấy hài lòng.
Tô Tiếu Tiếu đưa Bánh Bao nhỏ cho Đại Bảo: “Các con trông em nhé, rất nhanh có thể ăn cơm rồi, đúng rồi Đại
Bảo Tiểu Bảo, đây là dì Nhã Lệ, mẹ của Trụ Tử. Nhã Lệ, đây là Đại Bảo, kia là Tiểu Bảo.
Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn thấy hình dáng của Nhã Lệ có hơi giống với Trụ Tử cũng cảm thấy vô cùng thân thiết,
ngoan ngoãn gọi người.
Tập tục ở bên này chính là trước mười lăm tháng giêng nhìn thấy trẻ con quen biết đều cho lì xì, Nhã Lệ cũng
phát cho mỗi đứa trẻ một bao lì xì, còn kêu Tiểu Bảo mang một cái về cho Bé Út.
Tô Tiếu Tiếu gọi Cơm Nắm nhỏ: “Đồng chí Cơm Nắm nhỏ có nhiệm vụ nào” Cơm Nắm nhỏ bước tới trước mặt Tô Tiếu Tiếu chào kiểu quân đội: “Đồng chí mẹ xin cứ ra chỉ thị”
Tô Tiếu Tiếu mỉm cười, xoa đầu đứa trẻ càng ngày càng hiểu chuyện này: “Con đi mời chú Triệu và dì Châu qua đây ăn cơm, nói là Trụ Tử mang vịt nướng và chân giò kho nước tương từ thủ đô về, kêu bọn họ qua đây tụ họp.
Cơm Nắm nhỏ gật mạnh đầu: “Đã nhận được, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”
Cơm Nắm kéo Cá Nhỏ: “Đi chung đi Cá Nhỏ.
Cá Nhỏ ra sức lắc đầu, vội vàng trốn phía sau Tiểu Bảo: “Em không đi! Em đi rồi lỡ như bọn họ lại giam em lại,
em sẽ không thể ăn được vịt nướng và chân giò kho nước tương mất!”
Cơm Nắm nhỏ quả thật cạn lời: “Đó là nhà em đấy!” Cá Nhỏ vẫn lắc đầu, đẩy Tiểu Bảo đi lên: “Dù sao em cũng không đi nhé, Tiểu Bảo đi đi.
Tiểu Bảo gật đầu: “Được rồi, vậy hai chúng ta đi, lỡ như chú Triệu không muốn tới thật sự có khả năng ngay cả
Cá Nhỏ cũng nhốt lại không cho đi quá.
Cuối cùng là Cơm Nắm nhỏ và Tiểu Bảo cùng nhau đi làm nhiệm vụ.
Vịt nướng và chân giò kho nước tương mà Nhã Lệ mang từ thủ đô về vừa vặn tăng thêm món, cũng không cần làm gì nhiều, một cái nướng lại một chút còn một cái thì hâm nóng là được.
Tô Tiếu Tiếu còn làm thêm canh củ cải thịt viên đơn giản, cho thêm một chút tiêu bắc khử hàn, mùa đông lạnh như vậy mỗi người uống một bát canh là thích hợp nhất.
Hàn Thành và Trương Hồng Đồ lần lượt bước vào nhà, Đại Bảo và Tiểu Bảo lần đầu tiên nhìn thấy cha của Trụ Tử,
thấy anh ấy cũng là một chú mặc quân trang cao lớn và tuấn tú đều vô cùng sùng bái.
Trương Hồng Đồ xoa đầu đám trẻ, cũng phát lì xì cho bọn trẻ.
Cuối cùng, Cơm Nắm nhỏ và Tiểu Bảo dẫn vợ chồng Triệu Tiên Phong về.
1050 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận