Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con

Chương 364: Cho ăn

Kẹo sữa thời buổi này rất thuần túy, trứng gà hấp làm như vậy cũng không kém hơn dùng sữa bò tươi làm bao nhiêu, vừa ngọt vừa trơn, vừa thơm.
Hôm nay Trương Hồng Đồ cũng nghỉ ngơi ở nhà, Trụ Tử ăn cơm xong đã đi qua chơi với Đại Bảo và Tiểu Bảo, Tô Tiếu Tiếu dùng giỏ trúc nhỏ đựng hai bát kêu Cơm Nắm nhỏ đưa qua nhà bên cạnh.
Cô kêu mấy đứa trẻ khác tự mình bưng một bát ăn, cô và Hàn Thành mỗi người cầm một bát đút miếng nhỏ cho Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ.
Bánh Bao nhỏ vừa rồi chưa ăn no mì có hơi mất hứng, giờ nhìn thấy có đồ ăn lập tức vui tươi hớn hở, cha còn chưa đút đã há to miệng kêu gào đòi đồ ăn.
Tô Tiếu Tiếu nắn gương mặt nhỏ đầy thịt của cậu bé: “Con là nôn nóng nhất đấy, mẹ và cha con đều không hấp tấp, cũng không biết con giống ai nữa.
Bánh Bao nhỏ nuốt một miếng trứng gà hấp mà cha đút qua, đại khái là đánh thẳng vào vị giác của đứa trẻ khiến nó vui vẻ híp mắt lại, dùng bàn tay thịt nhỏ vỗ lên rìa ghế nhỏ, vì Bánh Bao nhỏ quá thích vỗ đồ, có lần bị vòng bạc nhỏ đeo trên tay đâm vào đau đến gào khóc oa oa, Tô Tiếu Tiếu chỉ đành tháo ra không cho cậu bé đeo nữa. Hàn Thành không nhịn được mà nắn mặt con trai: “Con ăn chậm một chút.
Trong mắt Bánh Bao nhỏ, chuyện ăn đồ ngon này không thể chậm được, Hàn Thành ở bên này vừa đút xong một miếng, cậu bé đã há to miệng đòi ăn miếng thứ hai, anh đút không nhanh bằng cậu bé ăn.
Bánh Trôi nhỏ nhã nhặn ăn chậm nuốt chậm, cảm thấy ngon thì cong đôi mắt lại, hiện ra cái lúm đồng tiền nhìn
mẹ.
Trụ Tử nhỏ cũng ăn rất nhanh, ăn no rồi bước tới nói với Tô Tiếu Tiếu: “Dì Tô, cháu ăn xong rồi, dì ăn đi, để cháu đút cho em cho”
Bánh Trôi nhỏ quá dễ hầu hạ, Tô Tiếu Tiếu đưa bát cho cậu bé: “Con bé chắc hẳn ăn không hết một bát đâu, phần còn lại cháu ăn đi, đừng cho Bánh Bao nhỏ, thằng bé ăn một bát là đủ rồi.
Trụ Tử nhỏ gật đầu: “Vâng”
Bánh Trôi nhỏ nghiêng đầu nhìn anh Trụ Tử, duỗi tay muốn kéo áo cậu bé. Trụ Tử nhỏ múc một thìa hơi ấm
trong bát đút cho cô bé: “Em gái ăn no rồi chơi sau nhé.”
Bánh Trôi nhỏ híp mắt ăn điểm tâm nhỏ mà anh trai đưa qua, ngậm trong miệng nuốt từ từ giống như con chuột nhỏ đáng yêu, có hơi dây ra bên khóe miệng, Trụ Tử nhỏ cầm khăn sạch lau nhẹ cho cô bé.
Em gái cho rằng anh chơi với cô bé nên cong đôi mắt lại sáp tới cọ lên khăn, nhìn thấy cục gạo nếp nhỏ ngọt ngào mềm mại này, trái tim của Trụ Tử nhỏ cũng mềm nhũn: “Em gái ăn chậm chút.
Bánh Trôi nhỏ dùng sức kéo khăn tay trên tay anh, cái vòng bạc nhỏ trên cổ tay phát ra tiếng vang trong trẻo. Bánh Bao nhỏ ở bên cạnh đã ăn xong bát của mình, nhìn thấy em gái còn đang ăn lập tức ra sức gõ vào khung bàn, nhìn anh Trụ Tử kêu “a a a” đòi ăn.
Trụ Tử nhỏ quay đầu qua, lắc đầu với Bánh Bao nhỏ: “Bánh Bao nhỏ, mẹ em nói em không thể ăn nữa.
Hàn Thành bế Bánh Bao nhỏ lên, đưa cái bát trống trơn cho cậu bé nhìn: “Mỗi người một bát, con đã ăn hết rồi.
Bánh Bao nhỏ cắm đầu vào bát còn muốn ăn nữa.
Bánh Đậu nhỏ kéo ống quần cha, ngửa đầu bảo: “Cha ơi, phần của con cho Bánh Bao nhỏ ăn…”
Đại Bảo đi qua nhận bát trong tay chú: “Chú đưa cháu mang đi rửa cho
Hàn Thành đưa bát cho Đại Bảo, xoa đầu Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ tự ăn đi, em trai còn nhỏ, ăn một bát là
đủ rồi, ăn quá nhiều sẽ no căng”
Bánh Đậu nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Vậy tự con ăn vậy…”
Hàn Thành thầm nghĩ sinh mệnh thật sự rất thần kỳ, mỗi đứa trẻ đều là một cá thể độc lập, có tích cách của riêng mình nhưng đều ở chung rất hòa thuận.
Tiểu Bảo ở trong nhà bếp lén nói với cô: “Cô ơi, cô giữ gìn sức khỏe cho tốt, có thời gian nhớ viết thư cho bọn
cháu”
Tô Tiếu Tiếu ôm Tiểu Bảo: “Cô biết rồi, cháu về cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, giúp chăm sóc em trai, cô xem nghỉ hè có thời gian không, nếu có sẽ dẫn Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ về thăm mọi người.
Tiểu Bảo còn chưa đi đã muốn khóc rồi, nhưng cậu bé cố gắng nhịn mà gật đầu: “Vâng, ông nội và mọi người chắc chắn cũng rất muốn gặp Bánh Trôi nhỏ và Bánh Bao nhỏ”
Tô Tiếu Tiếu: “Cháu và Đại Bảo đều phải nhớ nhiệm vụ quan trọng nhất của mình là chăm chỉ đi học, cháu phải luôn nhớ lời cô nói, sách đến khi cần chỉ hận ít, đọc nhiều sách nhất định sẽ hữu dụng trong tương lai, ông bà và
chú ở sân sau đều học rất chăm chỉ
Tiểu Bảo dùng sức gật đầu: “Cháu nhớ rồi thưa cô?
Buổi tối Tô Tiếu Tiếu làm món hải sản mà Đại Bảo và Tiểu Bảo đều rất thích ăn, buổi chiều lão Hồ đưa một khúc xương lớn tới, cô dùng đầu tôm và xương hầm canh, sau khi vớt bọt ra lại bỏ tôm cua mực các loại sò hến vào trong, bỏ thêm ít lát gừng và vài hạt hồ tiêu để khử tanh, cho thêm lượng muối vừa đủ để chỉnh vị, trước khi ra khỏi nồi lại rải một lượng lớn rau thơm vào, vậy là một nồi canh hải sản thập cẩm nguyên vị đã hoàn thành.
997 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận