Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1003:

Trần Ngải Phương bởi vì sinh Nguyên Bảo rồi muốn chăm con, cộng thêm Bảo Sơn và Cố Di Gia đi học đại học, mấy năm nay cô ấy vẫn ở nhà chứ không hề đi làm.

Bây giờ Nguyên Bảo đã lớn hơn một chút, có thể đi học, Trần Ngải Phương cũng có thể rảnh tay để đi làm rồi.

Cố Di Gia quan tâm hỏi: "Chị dâu, chị tìm được việc rồi sao?"

Trần Ngải Phương cười gật đầu: "Đã tìm được rồi, là nhờ cấp trên sắp xếp giúp, làm nhân viên thu ngân ở nhà máy, tháng ba này sẽ đi làm."

Nghe thế mọi người trong nhà đều vui mừng thay cô ấy.

Là người nhà của quân nhân, Trần Ngải Phương coi như khá dễ dàng kiếm được việc, đó cũng là nhờ bên trên sắp xếp.

Chớp mắt, nhóm người Cố Di Gia cũng đã khai giảng.

Học kỳ mới, hoàn cảnh mới, học sinh từ khắp nơi đổ về trường, bọn họ tụ lại trò chuyện về mấy ngày nghỉ, mãi tới khi giáo viên hướng dẫn tới chỉ bảo một số việc, thì bọn họ mới nhanh chóng vứt bỏ sự rộn ràng trong lòng, vùi đầu vào việc học tập.

Cả một lúc lâu Cố Di Gia không nói gì, cơ thể run rẩy của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt vô cùng tái nhợt.

Lúc hai người họ về nhà thì phát hiện Trần Ngải Phương cũng đang ở nhà.

Cô ấy còn cao hơn Cố Di Gia nửa cái đầu, lúc ôm cô vào lòng, cô ấy có thể cảm nhận được người trong lòng có hơi run rẩy.

Phong Bắc Thần liên tục đồng ý, sắc mặt cô thật sự rất khó coi, cô ấy cũng không yên tâm để cô ở bên ngoài.

Cuối cùng cô cũng nhớ tới, khoảng cuối năm trước đầu năm nay, đúng là có một cuộc chiến...

Cố Di Gia lắc đầu, cả người trì trệ, vẻ mặt có chút mệt mỏi: "Không có việc gì, em về ngủ một lát đây."

Cố Di Gia cũng không ngoại lệ, toàn bộ tâm trí đều bị việc học tập chiếm lấy.

Trần Ngải Phương nhìn sắc mặt Cố Di Gia, trong lòng lộp bộp hoảng hốt, cô ấy kéo tay cô, không ngờ rằng tay cô lạnh như băng, gần như chẳng có chút nhiệt độ nào, dọa cô ấy hoảng sợ.

"Thím út?" Phong Bắc Thần nhìn bộ dáng của cô thì giật mình, nhanh chóng ôm lấy cô.

Mãi tới một ngày nào đó, cô đột nhiên nhìn thấy tin tức chuẩn bị đánh trận trên báo chí, cả người đều ngây ngốc.

"Thím không sao." Cô nói: "Thần Thần, thím hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi."

Phong Bắc Thần buồn rầu gãi đầu nói: "Dì Trần, sắp đánh trận, vừa rồi thím út nghe được tin này, sau đó..."

Phong Bắc Thần vô cùng lo lắng: "Thím út, thím sao thế? Có phải có chỗ nào không được thoải mái không?"

Cô ấy cũng không ngốc, từ phản ứng của Cố Di Gia, lại liên tưởng tới nhiệm vụ khẩn cấp khiến chú út phải rời đi lúc ăn Tết, cô ấy ít nhiều cũng hiểu rõ vì sao cô lại như thế.

Cô ấy vội vàng hỏi: "Làm sao thế? Gia Gia, em thấy chỗ nào không thoải mái sao?"

Mắc dù Trần Ngải Phương rất lo lắng, nhưng cô ấy không nhìn ra cái gì, đành để cô về phòng nghỉ ngơi, sau đó đến hỏi Phong Bắc Thần.

Bọn người Cố Di Gia cũng như thế.

Cô ấy nói: "Chúng ta ở cạnh Gia Gia nhiều một chút."

Cố Di Gia lấy lại bình tĩnh nói: "Không có gì, thím muốn đi nhà vệ sinh."

Tất nhiên Trần Ngải Phương cũng nghĩ tới Phong Lẫm, cô ấy giật mình, xem ra lúc đó sự lo lắng của cô ấy là đúng.

Cô vung vẩy nước đọng trên tay, lấy khăn mặt lau khô nước, sau đó rụt tay vào trong tay áo, để nó ấm áp hơn một chút.

Không nói tới thím út, trong lòng cô ấy cũng cảm thấy lo lắng.

"Không phải cũng giống nhau cả sao?"

Cố Di Gia phản bác: "Anh ấy sẽ không mắng thím, cùng lắm chỉ trưng sắc mặt ra cho thím nhìn thôi."

Mãi tới khi Cố Di Gia lại lần nữa nằm xuống, Phong Bắc Thần mới vừa thiếp đi vươn tay ra kéo cô lại gần, thì thầm: "Thím út, thím lại dùng nước lạnh rửa tay rồi, nếu chú út mà biết nhất định sẽ la thím đấy."

Có điều những việc thế này, cho dù bọn họ lo lắng cũng vô dụng.

Cô nói xong thì vén chăn lên, xuống giường, đồng thời cầm thêm một cái áo, choàng ra bên ngoài rồi ra khỏi phòng.

Buổi tối tháng ba ở thủ đô vẫn rất lạnh, Cố Di Gia lọ mọ đi nhà vệ sinh, sau đó rửa tay.

Nửa đêm canh ba, cô lười làm nóng nước rửa tay thế nên dùng nước lạnh rửa, lúc tay cô vừa đụng phải nước lạnh thì cóng tới nỗi cô kêu lên một tiếng, càng trở nên thanh tỉnh hơn.

Báo chí, radio đưa tin sắp đánh trận đã dẫn tới xôn xao không nhỏ, nhưng mọi người ngoại trừ chú ý ra thì cũng không làm được gì, nên đi làm thì đi làm, nên đi học thì đi học.

Phong Bắc Thần dụi mắt cho tỉnh, cô ấy thấy cô ngồi đó một lúc lâu không động đậy thì hỏi: "Thím út, thím sao thế?"

Nửa đêm, Cố Di Gia đột nhiên mở to mắt, cô nắm lấy chăn mền, kinh ngạc nhìn qua chỗ ngồi.

May mà những tin tức liên tục được truyền đến đều là tin tốt, dân chúng chú ý tới việc này rốt cuộc cũng cảm thấy yên lòng.

"Không giống, chỉ cần anh ấy không rầy la thím thì thím coi như không thấy vẻ mặt khó coi của anh ấy."

Phong Bắc Thần phụt cười: "Ha ha, xem ra khắc tinh của chú út là thím rồi! Có điều như thế cũng tốt, chú út có tình người hơn nhiều, trước kia chú ấy lạnh như băng, trông chẳng giống người gì cả."

Cố Di Gia bật cười: "Không giống người như thế nào?"

"Giống như một món đồ vật không có tình cảm." Phong Bắc Thần nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói: "Giống như người máy không có tình cảm trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của nước ngoài vậy."

"Cháu biết người máy sao?"

"Biết ạ, hồi trước cháu có lén đọc trộm một ít sách của nước ngoài..."

Hai cô gái chênh nhau mấy tuổi cuộn người trong chăn, hàn huyên một lúc lâu, mãi tới khi không còn sớm nữa, Phong Bắc Thần lại lần nữa ngủ thật say.

Cố Di Gia chẳng còn buồn ngủ, cô mở to mắt nhìn bóng đêm xung quanh, nhẹ nhàng sờ lên ngực.

Nhịp tim đập nhanh đánh thức cô dậy lúc nãy đã biến mất, nhưng cơ thể cô vẫn nhớ kỹ cảm giác đó, khiến cô nhất thời khó mà ngủ lại được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận