Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 183: Cậu Ta Mơ Ước Cải Thìa Nhà Chúng Ta 1

Sau khi tiễn Cố Minh Thành ra ngoài, Trần Ngải Phương cũng không nghỉ ngơi nữa.

Cô ấy ngồi một lúc, thực sự không cách nào bình tĩnh lại được, đợi đến khi trời sáng, cô ấy cầm cuốc ra sân xới đất, xới miếng đất mà chưa được xới ở gần bức tường.

Mặc dù cái sân không lớn nhưng vẫn có ba phần khác nhau, ngoài việc trồng một số loại rau để gia đình dùng thì còn có thể trồng một ít hoa ở phía góc tường.

Gia Gia và Bảo Hoa đều thích hoa, trước đây họ trồng rất nhiều loại hoa trong sân, có hoa cúc dại, hoa thủy tiên, hoa hồng, hoa phụng tiên, nha đam, xương rồng và rất nhiều loại hoa khác, vào mùa hoa nở, các màu đỏ, hồng, vàng hòa quyện vào nhau tạo cảm giác rất dễ chịu, còn có thể hái một ít về làm trà lài.

Trần Ngải Phương vừa xới đất vừa ngẫm nghĩ không biết nên trồng hoa gì trong góc tường này thì thấy con trai từ trong phòng đi ra.

"Mẹ ơi, mẹ đang xới đất ạ?" Bảo Sơn rửa cái mặt rồi đi tới: "Giao việc này cho con đi, mẹ đừng làm nữa."

Trần Ngải Phương nhìn cái cuốc vừa bị cậu bé lấy đi, không khỏi bật cười, nói: "Có đói không? Trong bếp có bánh trứng đó."

Bảo Sơn cặm cụi xới đất: "Con chờ Bảo Hoa và cô út dậy rồi ăn chung ạ."

Chỉ có mình Cố Di Gia là uống một cách đau khổ, bởi vì kiếp trước cô uống quá nhiều các sản phẩm từ sữa, cho nên cô không thích sữa, cũng không thích việc uống sữa, trước đây cô uống sữa chỉ để tăng chiều cao mà thôi.

Trần Ngải Phương: "..." Con gái ngốc này.

Bảo Hoa uống một ngụm sữa, hai mắt sáng lên: "Mẹ ơi, sữa ngon lắm ạ!"

Bảo Hoa uống hết một ly sữa nhưng vẫn còn thèm, cô bé hỏi mẹ: "Mẹ ơi, sữa bò có phải là sữa của con bò không ạ? Trong thôn chúng ta cũng có bò, tại sao mọi người không uống sữa của nó ạ?"

Trong phòng, Cố Di Gia nghe thấy giọng cô bé, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cô vuốt vuốt cái ngực mình rồi tức tối ho lên, sau đó cô nằm đó một lúc, mãi một lúc sau mới bật dậy, vén chăn xuống giường.

Đột nhiên Bảo Sơn không muốn để ý đến cô bé nữa.

Khi mặt trời lên cao, Bảo Hoa mới thức dậy, cô bé dụi dụi mắt rồi chạy ra ngoài.

"Đồ ngốc!" Bảo Sơn bất lực nói: "Bò trong thôn chúng ta là dùng để cày đất, không phải để lấy sữa."

Thấy mọi người đều đã dậy hết, Trần Ngải Phương bưng bánh trứng ra, còn pha cho mỗi người một ly sữa.

"Mẹ, anh hai, chào buổi sáng!" Giọng cô bé vang dội, vừa nghe đã thấy tràn đầy sức sống.

Còn đời này, có lẽ cô cũng không cao lên được nữa, uống bao nhiêu sữa cũng vô ích. Nhưng sữa này là anh trai cô cố tình mua cho cô, để bổ sung dinh dưỡng cho cô, không thích uống cũng phải uống.

Cố Di Gia uể oải ngồi ở phòng khách, bên cạnh đặt một cốc nước đường đỏ, thỉnh thoảng cô cầm bút và sổ lên vẽ vời, tuy nhiên chỉ trong chốc lát cô đã vẽ được mấy chiếc váy. Khi Bảo Sơn đi ngang qua, cậu bé nhìn thoáng qua thì thấy mỗi đường nét mà cô út vẽ đều rất đơn giản nhưng lại rất có thần, ngay cả cậu bé cũng có thể hiểu được. Cậu bé cảm thấy chiếc váy mà cô út mình vẽ rất đẹp, nếu có thể may thành váy thì chắc chắn sẽ rất xinh.

Bảo Sơn cũng cảm thấy sữa rất ngon, nó có cái vị thơm dịu dễ chịu.

Sau khi Bảo Sơn tưới rau xong, cậu bé lấy một cuốn truyện ra đọc.

Bảo Hoa nửa hiểu nửa không: "Không phải bò nào cũng có sữa sao ạ?"

Ăn sáng xong, Trần Ngải Phương lại dọn dẹp nhà cửa rồi dẫn Bảo Hoa đi cung tiêu xã mua đồ ăn.

Cô mời họ ngồi xuống, khách sáo nói: "Chị dâu tôi đi chợ rồi, phải một lát nữa cô ấy mới về, hai cán bộ ngồi chơi một lát trước. Bảo Sơn, rót trà cho khách đi con."

Cố Di Gia vừa nghe liền hiểu ra.

Bảo Sơn đứng dậy đi mở cửa. Một lát sau thì thấy cậu bé dẫn hai người đi vào, một nam một nữ, cả hai trông có vẻ đều rất trẻ. Cố Di Gia nhìn sang Bảo Sơn với vẻ đầy thắc mắc thì nghe cậu bé nói: "Cô út, họ là cán bộ của Hội Liên hiệp phụ nữ và quân đội, đến để gặp mẹ con ạ."

Hai cô cháu yên lặng mạnh ai làm việc nấy, cho đến khi có tiếng gõ cửa vang lên.

Có lẽ là quân đội đặc biệt cho người đến để hỏi ý hướng làm việc của Trần Ngải Phương.

Cuốn truyện này là Cố Minh Thành mua ở nhà sách Tân Hoa cho cậu bé, để cậu bé mở rộng khả năng đọc sách ngoài giờ học. Bảo Sơn rất thích cuốn truyện này, mỗi khi đọc truyện, gặp chữ nào không hiểu, cậu bé sẽ đi hỏi cô út của mình.

Bảo Sơn "dạ" một tiếng rồi quay người đi vào bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận