Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 767: Mua Quạt Điện 7

Thấy người trong ngực không còn cựa quậy nữa, người đàn ông nào đó nửa đêm mới về cũng nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Khi tiếng kèn quen thuộc vang lên, Cố Di Gia cũng bị nóng đến không chịu được, kháng nghị, đánh vào lồng ngực rắn chắc, đau đến nỗi tỉnh giấc.

Một bàn tay to nắm lấy cái tay đau của cô, nhẹ nhàng thổi thổi: "Còn sớm lắm, em ngủ tiếp đi."

Cố Di Gia đờ đẫn trợn tròn mắt nhìn anh, sau cùng cũng nhắm mắt lại dưới sự dỗ dành quen thuộc.

Đến khi cô ngủ đủ giấc, mở mắt ra thì đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi cạnh giường.

Cố Di Gia ngồi phắt dậy, trừng mắt, nói: "Anh về từ lúc nào đấy?"

Hóa ra cái lò sưởi tối qua cô cảm giác được chính là đoàn trưởng Phong, bảo sao quen thế, nóng đến mức muốn đánh người.

Phong Lẫm mở mắt, hỏi: "Không ngủ nữa à?"

Phong Lẫm bật cười: "Không đâu, không ai dám trèo tường vào nhà chúng ta đâu."

Sau khi cô ra khỏi phòng, nhìn thoáng qua bức tường vây quanh nhà họ, dù trong mắt cô nó rất cao nhưng trong mắt đoàn trưởng Phong thì không phải thế vì anh trèo qua rất dễ dàng.

Cố Di Gia: "! ! ! ! !"

Nghe vậy Cố Di Gia cũng yên tâm hẳn.

"Sao muộn thế?" Cố Di Gia nghi ngờ nhìn anh: "Sao anh vào được?" Lúc có người ở nhà, cửa chính được khóa trái ở trong, dù có chìa khóa cũng không vào được.

Phong Lẫm nhìn cô: "Muốn đi đến thế cơ à?"

"Không." Cô hừ một tiếng: "Anh còn chưa trả lời em tối qua anh về lúc nào đâu."

Buổi chạy bộ sáng nay, hiếm lắm mới có dịp đoàn trưởng Phong đồng hành với cô.

Đoàn trưởng Phong bình tĩnh nói: "Anh trèo tường vào."

"Hai giờ sáng."

Trụ sở ở đây ngày nào binh lính cũng đi tuần tra mười bốn giờ, những thành phần phạm pháp không dám bén mảng lại gần, là một nơi cực kỳ an toàn.

Sau khi hai người chạy bộ xong, Cố Di Gia quay về ăn sáng, còn Phong Lẫm đi nộp báo cáo nhiệm vụ, quay về anh hỏi xem Cố Di Gia có muốn đi đâu chơi không.

Cô nói với vẻ khiếp sợ: "Anh trèo tường á? Thế nghĩa là cũng có người làm thế đúng không?" Cô hơi lo lắng đứng lên, nhỡ may ngày nào đó đoàn trưởng Phong đi làm nhiệm vụ, có người trèo tường đột nhập vào nhà, tấn công cô thì sao giờ?

Anh kéo cô vào lòng, hôn lên mặt cô: "Lần này anh có hai ngày nghỉ để ở cùng em."

Cố Di Gia vừa chậm rãi chạy vừa nói: "Qua mấy tháng kiên trì tập luyện, em cảm thấy sức khỏe của em cải thiện hơn rất nhiều, tết này chắc chắn em có thể đến thủ đô với anh."

Cô ừ ừ gật đầu: " Đương nhiên là muốn rồi, đó là thủ đô đấy, mẹ em cũng ở đấy mà." Sau rồi lại phàn nàn với anh, Phương Mỹ Di đến thủ đô chơi vui đến mức quên cả đường về, cô đành phải nhờ bộ đội đưa bản thảo giúp và một vài chuyện khác nữa.

Sau khi về đến khu nhà tập thể, cô ấy đến chỗ Cố Di Gia đầu tiên để báo cho cô một tin tốt.

Cuối cùng hai người vẫn quyết định ở nhà, không có việc làm nên suốt ngày nằm trên giường quấn lấy nhau, từ ngày đến đêm, thời gian thấm thoát thoi đưa.

Sau đó, cô lại hỏi tiếp: "Người yêu cậu là ai? Là người ở đâu? Ngoại hình như nào? Gia đình có những ai?"

Nhưng đến khi bước ra cửa, nhìn thấy ánh sáng mặt trời trên kia, cô lại chùn bước.

Mặt Phương Mỹ Di ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng: "Thật ra cậu cũng biết anh ấy đấy."

Hai mắt Cố Di Gia sáng lấp lánh: "Thế tốt quá, chúng mình đến thị trấn chơi đi."

"Ai vậy?" Cố Di Gia ngắt lời khen của cô ấy, qua việc khen nức nở vừa nãy có thể thấy rằng cô ấy rất hài lòng về đối phương.

Phương Mỹ Di nhanh chóng khoát tay: "Không đúng không đúng, anh ấy hơi bị lịch sự, thanh nhã đấy, không thô kệch như bộ đội đâu. Hơn nữa vóc dáng cũng rất đẹp, tớ với anh ấy nói chuyện rất hợp nhau, anh ấy cũng có suy nghĩ khá hợp với tớ..."

"Tớ cũng biết á?" Cố Di Gia nghi ngờ: "Chẳng lẽ là đồng chí nam trong quân đội?"

Trời còn chưa hết nóng, ánh nắng thì nóng bỏng người, nóng như này mà không có điều hòa thì chơi nỗi gì.

Hiện trường như thẩm vấn tội phạm này khiến Phương Mỹ Di bật cười.

"Cậu còn cười được!" Cố Di Gia nghiêm túc nói: "Xác nhận quan hệ nhanh như thế, cậu không bị lừa đấy chứ?"

Nghĩ đến cái tật nghiện sắc đẹp của Phương Mỹ Di, cô cảm thấy khả năng này rất có thể. Đúng là buồn thối ruột hộ cô ấy, nhỡ may cô ấy chỉ ham muốn ngoại hình đẹp đẽ của người ta chứ không quan tâm đến nhân phẩm thì sau này chỉ còn nước khóc.

Lúc này, Phương Mỹ Di cuối cùng cũng quay về.

Cô không thể tin nổi nhìn Phương Mỹ Di, không lẽ lần này cô ấy đến thủ đô không phải vì công việc mà để xem mắt.

Cố Di Gia chết lặng: "Gì cơ? Có người yêu á?"

"Gia Gia, tớ có người yêu rồi!"

Phương Mỹ Di cảm thán một tiếng: "Là anh Hạo Thần đó, anh họ của đoàn trưởng Phong, Quản Hạo Thần! Năm ngoái, anh ấy đến tham dự đám cưới của cậu với đoàn trưởng Phong mà, cậu cũng gặp anh ấy rồi đấy."

Cố Di Gia giật mình, thế mà lại là anh họ Quản?

Anh họ Quản với Phương Mỹ Di? Sự kết hợp này khiến cô rất ngạc nhiên.

Cô lập tức kéo Phương Mỹ Di ngồi xuống, rót ít nước trà rồi nói: "Nào nào nào, kể tớ nghe câu chuyện của hai người đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận