Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 428: Đoàn Trưởng Phong Làm Tất 3

Quả thật, Cố Di Gia rất vui vẻ, chỉ vào một mảnh đất trống khác: "Chỗ đó thì sao, dùng để trồng rau à?"

Phong Lẫm lại ừ một tiếng, nói: "Đã trồng một ít cải xanh và rau hẹ, gieo hạt giống củ cải, chờ lúc thời tiết lạnh, chắc là đã có thể ăn."

Cố Di Gia gật đầu, cười tủm tỉm đưa điểm tâm trong tay cho anh, khen ngợi: "Đoàn trưởng Phong, anh làm tốt lắm."

Bản thân cô cũng không thích làm, cũng không thể nào làm được mấy thứ này nhưng miệng cô lại rất dẻo. Chỉ cần người khác làm là cô sẽ không keo kiệt lời khen, dù là đối với Bảo Sơn, Bảo Hoa hay là đối với anh.

Có đôi khi Phong Lẫm cảm thấy lúc cô khen mình giống như khen một đứa trẻ. Nhưng miệng cô quá ngọt, luôn luôn khen đến mức trong lòng anh cũng thấy ngọt ngào.

Làm người sao có thể không yêu cô được chứ?

Hai người ở bên này hết buổi sáng, cuối cùng cảm thấy mỹ mãn mà trở về nhà.

Những ngày kế tiếp đều không có gì thay đổi.

Cố Di Gia nghỉ ngơi giữa chừng, bưng nước lên uống một ngụm. Cô coi như không nhìn thấy ánh mắt si mê của của cô ấy mà nói: "Tết trung thu cậu sẽ trở về chứ? Tớ phải kết hôn đấy, cậu đừng có mà quên tiền mừng nhé."

"Ai cơ?" Cố Di Gia cảm thấy hứng thú hỏi: "Cũng có người tên "Di Gia" giống tớ sao?"

"Không phải là vì tớ sợ cậu mệt sao, muốn để cậu kiếm tiền đó." Phương Mỹ Di ngồi ở bên cạnh máy may, tay chống cằm, mắt cũng không chớp mà nhìn Cố Di Gia đang làm việc.

Dường như nghĩ ra gì đó, cô ấy nói: "Đúng rồi, Gia Gia. Cậu quen biết Trang Nghi Giai à?"

Thấy Cố Di Gia ở phòng làm việc đạp máy may, cô ấy hâm mộ nói: "Gia Gia, cậu làm quần áo đẹp quá. Lúc nào rảnh thì làm cho tớ một bộ đi." Sau đó lại oán giận nói: "Tớ lúc nào cũng không vào được danh sách, ăn hiếp tớ vì tớ không ở bên này phải không?"

Phương Mỹ Di nói: "Cô ta nói người quân nhân kia là đoàn trưởng Phong, còn có một vị hôn thê xinh đẹp nữa, tớ biết ngay là cậu."

Công việc của Phong Lẫm nhiều hơn, chuẩn bị cho hôn lễ. Cố Di Gia vẫn rất thong thả như cũ nhưng lại có chút bận rộn nho nhỏ trong cuộc sống. Đơn hàng trong tay cô cũng không ít, còn có nhiều đơn đặt hàng quần áo hơn nên cô cũng không hề có thời gian rảnh rỗi.

Phương Mỹ Di phì cười thành tiếng: "Không phải là Di Gia mà là Nghi Giai! Ôi chao! Thần kỳ thật đấy, tên hai người thế mà lại cùng âm, đúng là có duyên mà."

Cố Di Gia liếc mắt nhìn cô ấy: "Tớ làm cho cậu, cậu lại bảo không cần, cứ muốn lấy số đợi với các cô ấy cơ."

Đến giữa tháng, Phương Mỹ Di từ thành phố trở về, cô ấy qua nhà tìm Cố Di Gia.

Lúc này đến lượt Phương Mỹ Di lườm cô một cái: "Yên tâm đi đại mỹ nhân, chắc chắn sẽ không thiếu."

"Quả nhiên là có duyên." Phương Mỹ Di nói: "Quan hệ của tớ và Trang Nghi Giai cũng không tệ lắm. Cô ấy nghe nói hai người kết hôn vào tết trung thu thì cũng muốn tới tới tham gia hôn lễ, nhân tiện tặng quà mừng tân hôn xem như cảm ơn hai người đã giúp đỡ lúc ấy. Cô ấy nhờ tớ đến đây hỏi thử cậu xem cô ấy có thể tới tham gia hay không? Nếu có thể tới, đến lúc đó tớ sẽ đưa cô ấy cùng đến đây."

Trong lòng cô ấy gào thét hu hu, sao lại có người đẹp đến như vậy, lúc làm việc lại càng đẹp.

Cố Di Gia gật đầu: "Có thể! Ai muốn đến thì đều có thể đến."

Sau đó cô ấy nói cho cô, Trang Nghi Giai là đồng nghiệp của cô ấy, cũng làm việc ở nhà xuất bản. Gần đây, trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Trang Nghi Giai vô tình nhắc tới chuyện không lâu trước đây đi xem mắt cùng với một người đàn ông đáng ghét. Người đàn ông kia cố ý dọa cô ta khiến cho hai người cùng nhau rơi xuống nước, sau đó lại được một quân nhân cứu lên.

Cố Di Gia gật đầu: "Đúng thật là có việc này. Trước đó không lâu, lúc chúng tớ đến thành phố mua đồ thì gặp được."

Cô không có cảm giác gì với Trang Nghi Giai, tuy rằng lúc ấy ánh mắt cô ta nhìn đoàn trưởng Phong có chút ý tứ nhưng sau khi biết anh có người yêu thì đã nhìn sang nơi khác. Rõ ràng là một người có có tâm tư liêm chính.

Ừm đương nhiên cũng là vì cô là một người vừa đẹp người vừa đẹp nết, rất xứng đôi với đoàn trưởng Phong.

Đoàn trưởng Phong nhà cô ưu tú như vậy, lại còn đẹp trai cho nên việc những cô gái khác thích không phải bình thường sao? Thật ra đoàn văn công cũng có không ít đồng chí nữ âm thầm thích anh. Nhưng cuối cùng những đồng chí nữ đó còn không phải ai cũng tới tìm cô làm quần áo, nói chuyện với cô rất vui vẻ sao.

Thật ra thì loại chuyện này, Cố Di Gia vốn cũng không thèm để ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận