Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 874: Có Muốn Về Nhà Khóc Tiếp Không? 6

Tần Mộng Thanh vừa đau vừa tức, nhưng những việc này không khiến cô ta khó chịu, mà khiến cô ta khó chịu là thái độ của Du Phong.

Du Phong không phải chỉ là thanh mai trúc mã với Tần Mộng Kiều, mà thật ra anh ấy cũng là thanh mai trúc mã với Tần Mộng Thanh, bọn họ cùng nhau lớn lên.

Dẫu gì tất cả mọi người đều sống chung ở một khu tập thể, tuổi tác hai chị em cũng cách nhau không xa, từ nhỏ tới lớn, bất kể làm gì cũng đi với nhau, tất nhiên là cùng chơi chung với Du Phong rồi.

Tần Mộng Thanh thích Du Phong là chuyện bình thường.

Nhưng trong mắt Du Phong chỉ có mình Tần Mộng Kiều, cho dù từ trước tới nay cô ấy chẳng bao giờ cho anh ấy sắc mặt tốt. Có khi lại còn cãi nhau với anh ấy, khiến Du Phong tức giận bỏ đi, nhưng sau đó, anh ấy vẫn tới tìm cô ấy, ai nói gì cũng không nghe, chỉ chịu nghe mỗi lời của Tần Mộng Kiều.

Tất nhiên trong lòng Tần Mộng Thanh cảm thấy khó chịu.

Cô ta không muốn từ bỏ.

Thế nhưng cô ta thật sự không ngờ được Du Phong sẽ kết hôn với Tần Mộng Kiều, rõ ràng anh ấy đã nói không thích cơ mà.

Ngay cả Tần Mộng Kiều cũng không kiềm được mà quay qua nhìn anh ấy, Du Phong nói chuyện hiển nhiên: "Mọi người nghĩ rằng mắt tôi bị mù đấy à? Chuyện rõ ràng như thế cũng không nhìn ra được?"

Lời này của Du Phong giống như thể chửi rất nhiều người trong khu tập thể, may mà mấy người đó không có ở đây, nếu không chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.

Tần Mộng Thanh sợ ngây người.

"Đó là do bọn họ ngu, mắt bọn họ mù."

Du Phong nói tới đây cũng nhịn không được mà nói tiếp: "Trước kia cô cứ ăn hiếp cô ấy mãi, thế nhưng cô ấy cứ như cái khúc gỗ, nhẫn nhịn chịu đựng, tôi cũng nhịn không được muốn tát cô mấy cái, để cô bớt ngang tàng, đừng xấu xa như thế."

"Cô có muốn về nhà rồi lại khóc tiếp không?"

"Anh Du Phong, chị em đánh em!" Tần Mộng Thanh khóc nói: "Chị ấy xấu tính như thế vì sao anh còn muốn che chở chị ấy?"

Du Phong không nói gì nữa, chào tạm biệt Cố Di Gia và chị Điền rồi kéo Tần Mộng Kiều rời đi.

Nói xong lời cuối, vẻ mặt anh ấy lại trở nên vui vẻ: "Cuối cùng cô ấy cũng hiểu phải phản kháng lại, tốt lắm."

Vẻ mặt Du Phong cứng ngắc, anh ấy nói với Tần Mộng Thanh: "Cô cũng xấu đấy, từ nhỏ tới lớn cô ăn hiếp cô ấy còn ít sao. Trước kia thì xé bài tập của cô ấy, nhốt cô ấy trong nhà khiến cô ấy đi học trễ rồi bị giáo viên phạt, lại còn bị cha mẹ cô mắng... Ồ, đúng là cô đã làm nhiều việc lắm!"

"Nhưng người khác nhìn không ra." Tần Mộng Kiều nói.

Cố Di Gia chẳng còn cách nào, bảo cô đi an ủi Tần Mộng Thanh là chuyện không thể nào, thế nên cô quyết định không để ý tới cô ta. Sau khi ra hiệu cho chị Điền xong, cô về phòng nghỉ ngơi.

Không ngờ anh ấy biết chuyện này.

Cô ngủ một giấc, tới khi thức dậy thì phát hiện Tần Mộng Thanh đã không còn ở đó.

Cố Di Gia nhìn bóng dáng bọn họ đi khuất, rồi lại nhìn Tần Mộng Thanh ngồi dưới đất khóc lóc, lập tức cảm thấy hơi đau đầu.

Tần Mộng Thanh không để ý tới cô, cô ta cứ tiếp tục ở đó gào khóc, nước mắt như mưa, giống như thể cô ta chịu uất ức động trời, khiến người khác không đành lòng.

Nếu không phải mọi người ở đây đều thấy cô ấy trưởng thành, biết tính cô ấy không xấu tới như thế thì không chừng nó sẽ thật sự ảnh hưởng.

Thím ấy bĩu môi nói: "Thật không ngờ được hóa ra hai chị em này lại hoàn toàn trái ngược với lời đồn, đứa nhỏ là người xấu, đứa lớn từ trước tới giờ đều bị bắt nạt..."

Hôm nay chị Điền đã được xem hết vở kịch chị em bất hòa, cùng với những lời sau đó của Du Phong, ấn tượng của thím ấy về hai chị em nhà này hoàn toàn thay đổi.

Cố Di Gia tỏ vẻ hiểu được: "Có thể đoán được."

Cũng chẳng trách thím ấy nghĩ như thế, bình thường lúc nào Tần Mộng Kiều cũng lạnh lùng, người khác nhìn vào chẳng cảm thấy vui vẻ. Bên ngoài lan truyền mấy lời đồn không tốt về cô ấy nhưng cô ấy cũng chẳng phản bác, hoặc là cảm thấy nói ra cũng vô dụng, dù sao ngay cả cha mẹ ruột cũng nói cô ấy không tốt mà.

Chị Điền hỏi cô có đói bụng không, thím ấy bưng cho cô một chén chè trôi nước nấu với rượu để lót dạ một chút. Thím ấy nói: "Sau khi cháu về phòng, chắc cô ta cảm thấy khóc nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì nên cũng rời đi rồi. Có điều cô ta vừa đi ra ngoài vừa khóc, đoán chừng ngày mai trong khu tập thể sẽ lại có rất nhiều tin tức."

Ngược lại, Tần Mộng Thanh ngọt ngào như cô em gái nhà bên, khéo ăn khéo nói, lại dẻo miệng, mấy bác gái tất nhiên thích người như thế, cũng có ấn tượng tốt với cô ta.

Không ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Chị Điền cảm thấy thím ấy cũng nên ra ngoài tán gẫu với mọi người một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận