Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 415: Lên Thành Phố Chơi 2

Phong Lẫm cũng biết tình hình sức khỏe của cô nên cũng không đút tiếp, chỉ để cô uống thêm vài hớp nước rồi sau đó ăn hết phần bánh còn lại.

Trong lúc đó anh vẫn luôn chú ý đến phản ứng của cô: "Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Anh nhớ năm ngoái lúc cô đến trụ sở thì đã hôn mê suốt cả chặng đường, gương mặt trắng bệch đến mức trong suốt, trông yếu ớt như thủy tinh vậy, khiến người ta không khỏi kinh hồn bạt vía.

Thật ra Phong Lẫm không nghĩ mình sẽ đến thành phố với cô, lần này là do Cố Di Gia tự đề nghị.

Cô muốn đến thành phố để ngắm nhìn mọi thứ.

Đối diện với sự lo lắng của anh thì cô lại ra vẻ hùng hồn, đầy lý lẽ: "Với bộ dạng như ma của năm ngoái thì đương nhiên em không thể đi xe được rồi. Nhưng bây giờ em đã điều trị được một năm, ngay cả ông Hồ và chú Vinh cũng nói em đã đỡ hơn rất nhiều, anh còn không cho em đi xa chút sao? Hiếm lắm anh mới được nghỉ vài ngày mà anh không đưa em ra ngoài chơi, không thể xem đây như lần hẹn hò trước khi kết hôn được à?"

Vừa nghe xong câu này thì anh đã biết cô gái đối diện không chịu ngồi yên nữa rồi.

Đoàn trưởng Phong không làm gì được cô, cuối cùng chỉ có thể đồng ý, cứ làm như những gì cô nói vậy, xem đây như buổi hẹn hò trước khi kết hôn - mặc dù đoàn trưởng Phong không hề hiểu nó nhưng người yêu đã yêu cầu thì anh sẽ cố gắng hết sức đáp ứng mọi yêu cầu của cô.

Mặc dù đường đi hơi tròng trành nhưng chàng trai bên cạnh cô lại ngồi rất thẳng, chỉ cần dựa vào anh thì sẽ có thể giảm bớt rung lắc, vì thế cô nghĩ mình có thể chịu được.

Người yêu của đoàn trưởng Phong trông như tiên nữ thì thôi đi, bây giờ còn biết làm nũng nữa, cho dù có là chàng trai lạnh lùng, cứng rắn đến mức nào thì e là cũng không chịu nổi, trông bộ dạng dỗ dành người yêu của đoàn trưởng Phong kìa, thuần thục biết bao.

Phong Lẫm quan sát cô thật kỹ, sau khi xác định tinh thần cô rất tốt, không hề có biểu hiện gì không ổn thì cuối cùng mới yên tâm.

Tiểu Trương và doanh trưởng Hứa thờ ơ nhìn về phía trước, không cần nói cũng biết họ ngại ngùng đến nhường nào. Đương nhiên trong sự ngượng ngùng đó vẫn len lỏi chút gì đó ngưỡng mộ.

Chỉ là nước da cô vẫn hơi trắng, không khỏe mạnh được như người bình thường.

Lúc này cô bắt đầu thấy ngại ngùng, định lẳng lặng nhích xa đoàn trưởng Phong nhưng lại bị cánh tay anh ôm chặt lấy, khi thấy cô nhìn mình thì nói: "Đường rất xóc."

Có lẽ cũng không có ai đành lòng để cô phải bất mãn cả.

Có người đàn ông nào không thích cô gái như vậy chứ?

Nhưng sắc trắng này lại khiến làn da cô trông như tuyết vậy, trắng sáng mịn màng, không tỳ vết, đứng trong đám đông thì giống như đang phát sáng, khiến người ta phải chú ý đến cô đầu tiên.

"Không có." Cố Di Gia cười híp mắt nói, lúc nãy cô được ngủ bù một giấc nên tinh thần rất tốt, cả người trông tràn đầy năng lượng.

Hai người tự nói chuyện với nhau, hồn nhiên, dường như không chú ý đến hai người đang ngồi phía trước vậy.

Cô và đoàn trưởng Phong là người yêu của nhau, là người sắp kết hôn, thân mật hơn bình thường thì cũng không có gì lạ nhỉ.

Cố Di Gia biết anh đang lo lắng điều gì nên mỉm cười rồi nói tiếp: "Anh yên tâm đi, chỉ cần sức khỏe em ổn định thì sẽ không say xe đâu."

Nếu như nói là mặt dày thì chỉ sợ bốn người trong xe không ai có da mặt dày như người đến từ thế giới tương lai là Cố Di Gia đây, những chuyện khiến người khác vô cùng ngượng ngùng thì cô lại thấy rất bình thường, nếu như không phải lo đoàn trưởng Phong bị dọa thì bây giờ cô còn muốn hôn anh một cái nữa.

Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong nói chuyện được một lúc thì cuối cùng cũng nhớ ra trong xe còn hai người nữa.

Cố Di Gia ồ một tiếng sau đó lại nhìn hai người đang ngồi phía trước, họ đều yên lặng ngồi ở đó, dường như không hề nghe thấy động tĩnh phía sau, vì thế cô cũng thấy thoải mái hơn.

Cố Di Gia cười với cậu ấy, sau cũng quay sang vẫy tay với doanh trưởng Hứa.

Cố Di Gia vẫy tay với cậu ấy: "Anh Trương, làm phiền anh rồi."

Tiểu Trương nói: "Đoàn trưởng, đồng chí Cố, hai người chơi vui vẻ nhé, chiều mai chúng tôi sẽ quay lại đón hai người."

Đợi khi đoàn trưởng Phong và Cố Di Gia xuống xe thì doanh trưởng Hứa và Tiểu Trương đều thở phào nhẹ nhõm.

Được một người đẹp như thế gọi "anh Trương", lần nào Tiểu Trương nghe xong cũng đều rất vui vẻ, không kìm được nở nụ cười ngây ngô: "Đồng chí Cố khách sáo rồi, cô cứ gọi tôi Tiểu Trương là được."

Một tiếng sau cuối cùng xe cũng đã đến thành phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận