Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 409: Phải Tìm Người Yêu Làm Đoàn Trưởng 4

Sắc mặt Cố Minh Nguyệt trở nên khó coi, cô ta nói: "Mẹ à, con đã gặp đoàn trưởng Phong rồi, anh ấy còn trẻ lắm, cũng không hơn ba mươi tuổi đâu."

"Không thể nào!" Vu Hiểu Lan nói: "Tuổi còn trẻ như vậy sao có thể lên được chức đoàn trưởng?"

Ông cả Cố không vui vẻ gì cho lắm: "Bà ăn nói hàm hồ gì vậy? Đoàn trưởng Phong năm nay mới có hai mươi tám tuổi thôi, là người tuổi trẻ tài cao, sao mà là người kết hôn lần hai chứ?"

Khi gọi điện thoại, ông ấy cũng đã hỏi riêng về hoàn cảnh đàn trai, Cố Minh Thành cũng giải thích cặn kẽ.

Ông cả Cố rất hài lòng về người đó, ngoài hài lòng ra thì ông ấy còn hơi lo lắng vì điều kiện của đàn trai rất tốt, vậy thì có xứng đôi hay không? Khi Gia Gia kết hôn với anh có chịu oan ức hay không?

Nghe nói đoàn trưởng Phong ở khu tập thể thủ đô, là sinh viên học ở Học viện Quân sự, lên chức đoàn trưởng khi tuổi còn rất trẻ, chỉ như vậy thôi cũng khiến người khác theo không kịp, là người mà người bình thường không bao giờ dám tơ tưởng.

Vu Hiểu Lan nổi giận, cả người bà ta rơi vào cảm giác đau đớn không thể nói nên lời.

Bà ta chán ghét hai anh em Cố Minh Thành, nếu cuộc sống của anh em bọn chúng ngày càng tệ thì bà ta càng vui, nhưng cuộc sống của anh em chúng lại càng ngày càng tốt thì bà ta sẽ cảm thấy khó chịu.

Còn Vu Hiểu Lan thì há mồm thở lên thở xuống, bà ta giận run người.

Sau đó Vu Hiểu Lan nắm tay Cố Minh Nguyệt, nhìn chằm chằm cô ta: "Minh Nguyệt, con mau chóng tìm người yêu đi, con phải tìm người tốt hơn người yêu của cái đứa bệnh tật đầy người kia!"

Cơ thể... Tốt hơn?

Khi ông cả Cố ra ngoài báo tin vui cho người thân, hai mẹ con ở trong nhà nhìn nhau không nói gì.

Cố Di Gia bệnh tật yếu đuối, cô ta không hiểu sao một người đàn ông như thế lại bằng lòng lấy một cô gái bệnh tật yếu đuối như thế?

Tuy rằng khí thế của anh khiến người khác khiếp sợ, nhưng bỏ qua chuyện đó thì vẫn có thể để mắt đến dáng vẻ đẹp trai của anh, vừa trẻ, vừa đẹp, vừa cao ráo nữa chứ... Lại còn là đoàn trưởng, thân phận và địa vị đều có tất.

Bà ta ước gì có thể hét lên thật to, ông trời đúng là không có mắt.

Cố Minh Nguyệt hô đau vì bị mẹ cô ta siết chặt tay: "Mẹ à, người yêu của Gia Gia là đoàn trưởng đó, con tìm ở đâu ra người tốt hơn đoàn trưởng cơ chứ?"

Vẻ mặt ông cả Cố hớn hở nói: "Không sao đâu, nghe nói trong bệnh viện quân y của quân đội có bác sĩ Hồ rất giỏi về y khoa đang chăm sóc sức khỏe cho Gia Gia, bây giờ cơ thể của Gia Gia đã tốt hơn trước..."

Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng khó chịu không kém, cô ta không muốn nghĩ nhiều nên hỏi tiếp: "Cha à, điều kiện đàn trai tốt như thế, nhưng mà cơ thể của Gia Gia..."

Cái đứa bệnh tật đầy người lại được chữa khỏi bệnh sao? Sao có thể cơ chứ? Trước kia điều trị hơn mười mấy năm, càng điều trị thì bệnh ngày càng nặng. Ngay cả bác sĩ cũng nói giảm nói tránh rằng chỉ có thể sống được vài năm nữa...

Trong lòng Cố Minh Nguyệt cũng khó chịu, như bị nghẹn lại đâu đó.

Cố Minh Nguyệt ngỡ ngàng, ngơ ngác hồi lâu, cô ta cũng không biết bản thân nghĩ gì nữa.

Tuy rằng hình mẫu đàn ông lý tưởng của cô là người lịch sự, phần tử trí thức, nhưng người có điều kiện như đoàn trưởng Phong, nếu có thể thì cô ta cũng muốn...

Cô ta nhớ lại lần gặp anh quân nhân đó ở nhà anh cả vào năm ngoái.

Người đàn ông như vậy tốt hơn chủ nhiệm Khương gấp trăm ngàn lần, cho dù trước kia Khương Tiến Vọng không bị điều xuống nông trường thì điều kiện cũng kém hơn đoàn trưởng Phong.

Cố Minh Nguyệt nghe mẹ cô ta nói thế thì xấu hổ vô cùng: "... Mẹ, mẹ đừng nói nữa."

Cô ta không ngây thơ và ngu ngốc đến mức nghĩ rằng trong quân đội thì người đàn ông nào cũng giống đoàn trưởng Phong, cho dù có giống thì dựa vào đâu mà người ta nhìn trúng cô ta chứ?

(*) Nghe gió nói mưa: mới nghe đồn đã tin là thật

"Mẹ!" Cố Minh Nguyệt thật sự không chịu nổi cái tính nghe gió nói mưa (*) của mẹ cô ta.

"Gì vậy? Không phải anh trai Cố Minh Thành của con cũng là Đoàn trưởng à?" Vu Hiểu Lan nói: "Để cho thằng nhóc đó giới thiệu đồng đội cho con, phải trẻ tuổi, còn phải ở khu tập thể thủ đô và còn phải là đoàn trưởng..."

"Mẹ không quan tâm, dù gì đi nữa thì chúng ta cũng không thể thua cái đứa bệnh tật đầy người đó được." Vu Hiểu Lan hét lên, không biết bà ta nghĩ đến điều gì nên nói tiếp: "Hay là con đi thăm người thân đi, tìm một đoàn trưởng trong quân đội cũng được..."

Nếu lúc này Cố Minh Thành ở đây thì anh ấy chắc hẳn sẽ nói một câu: Nghe mà muốn đánh rắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận