Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 973: Quán Cơm Gia Đình Chu Ký 2

Chu Sinh không thích xuống bếp, cũng không có năng khiếu nên không học được tay nghề nấu đồ ăn dược liệu của chú Vinh.

Trước đây mấy đứa con của Chu Sinh vẫn còn nhỏ, thêm vào đó tình hình cũng không được tốt lắm, cho dù chú Vinh muốn dạy chúng thì cũng lực bất tòng tâm. Mãi cho đến hai năm trước, khi cuộc vận động ấy kết thúc thì chú Vinh đã dạy thử, lúc đó mới phát hiện đứa con gái lớn của Chu Sinh, Chu Viện là một hạt giống tốt để bồi dưỡng.

Phát hiện này khiến ông ấy rất vui mừng, sau khi hỏi qua cô bé thì cô bé nói muốn theo ông ấy học nghề, chú Vinh nghĩ thầm cuối cùng cũng tìm được người kế thừa kỹ năng của mình rồi.

Cố Di Gia thấy vui cho chú Vinh.

Nửa đời trước chú Vinh tham gia cách mạng, nửa đời sau lại gặp phải hoàn cảnh đặc biệt của thời đại này, muốn tìm người kế thừa cũng không tìm được, ông ấy luôn bảo rằng tay nghề nấu đồ ăn dược liệu của gia đình sắp bị phải thất truyền trong tay mình rồi.

Nay tình hình đã tốt hơn, không những mở được tiệm mà còn tìm được người kế thừa hợp ý mình, sao lại có thể không vui được chứ.

Chẳng trách ông ấy lại muốn đến thủ đô để phát triển, thật ra cũng là vì cả gia đình Chu Sinh.

Trần Ngải Phương kéo vợ Chu Sinh sang nói chuyện, không tránh được việc nói đến mấy đứa nhỏ, tiếp đó cô ấy hỏi đến chuyện học tập của ba đứa con họ.

Lúc hai người họ bước vào thì chú Vinh đã kích động bước đến đón tiếp.

Những người rất lâu mới gặp lại nhau bắt đầu trò chuyện, chú Vinh rất kính trọng tư lệnh Phong và bác sĩ Quản, trước đây lúc ông ấy tham gia cách mạng, bác sĩ Quản đã cứu ông một mạng, nếu không có bác sĩ Quản thì chỉ sợ là ông ấy không thể sống nổi đến bây giờ.

Quản Tễ cũng đến cùng họ nữa.

Tư lệnh Phong vô cùng xúc động: "Còn không phải sao, chớp mắt đã mười mấy năm."

Cô ấy nhiệt tình giới thiệu trường học hiện tại của Bảo Hoa, cũng khá gần đây, nghe đến đây thì vợ Chu Sinh đã dao động, cuối cùng quyết định đợi khi sắp xếp xong hết thì sẽ cho đứa nhỏ đến trường, đến lúc đó họ sẽ có thể có thời gian rảnh để kinh doanh buôn bán rồi.

Chú Vinh gãi đầu cười đáp lại: "Bác sĩ Quản chị đừng nói như thế, tôi cũng chỉ nấu cơm cho thằng bé ăn thôi, cũng không thể xem là chăm sóc được, sau này nếu rảnh rỗi thì thằng bé cũng đến thăm tôi, bầu bạn với người già neo đơn như tôi đây..."

Vợ Chu Sính mím môi cười đáp lại: "Hai đứa lớn thì chuẩn bị học tiểu học, còn đứa nhỏ thì một thời gian nữa sẽ đưa đến nhà trẻ."

Bác sĩ Quản xua tay: "Tôi chỉ làm việc mình nên làm thôi, ngược lại là anh đấy, sau đó nếu không phải có anh chăm lo cho Tiểu Lẫm giúp tôi thì sợ là thằng con trai nhà tôi còn không có cơm ăn nữa là..."

Đợi khi gia đình chú Vinh ổn định hết thì đám người Cố Di Gia đã đến nhà ông ấy làm khách, sẵn tiện cũng xông nhà cho ông ấy luôn.

"Mọi người định đưa đến trường nào đấy?" Hay là cho đến học cùng trường với Bảo Hoa đi, trường đó rất tốt..."

"Tư lệnh Phong, bác sĩ Quản, lâu rồi không gặp!"

Lúc chú Vinh mua nhà thì hầu như đã tiêu hết tiền tiết kiệm của mình, sau khi Quản Tễ nghe được chuyện này từ con trai út nhà mình thì rất lo lắng cho ông ấy, sợ ông ấy không có tiền mở tiệm.

Quản Tễ và tư lệnh Phong nghe nói chú Vinh đã đến thủ đô, còn mua nhà ở đây, sau này sẽ định cư ở thủ đô luôn, đương nhiên hai người phải đến xông đất cho họ rồi.

Chú Vinh ngại ngùng đáp lại: "Đúng là hết tiền rồi, nhưng Tiểu Lẫm có cho tôi mượn một ít."

Bà ấy nói đến đây thì lại bắt đầu sụt sịt, thật ra bà ấy cũng rất biết ơn những việc năm đó chú Vinh đã làm.

Quản Tễ cười, sau đó lại nói về những chuyện khác, đồng thời cũng quan tâm hỏi han đến chuyện mở tiệm của ông ấy.

Đầu tư chính là cô bỏ tiền còn chú Vinh bỏ kỹ thuật và nhân công, đến lúc đó cô lấy một phần hoa hồng là được. Nhưng chú Vinh lại không muốn như thế, cứ nhất quyết phải chia năm năm, nói sẽ không chiếm chút lợi ích nào từ cô cả.

Đương nhiên cho dù không có đoàn trưởng Phong thì Cố Di Gia cũng đồng ý cho chú Vinh mượn tiền mở tiệm.

Theo ý của đoàn trưởng Phong thì sau này chú Vinh mở tiệm bán đồ ăn dược liệu thì cô cũng sẽ thường xuyên đến đây ăn, vậy chắc chắn anh phải ủng hộ chú Vinh mở tiệm rồi.

Chuyện cho chú Vinh mượn tiền Phong Lẫm đã bàn bạc qua với Cố Di Gia rồi, dù sao tiền lương của đoàn trưởng Phong đều nằm hết ở chỗ cô.

Nhưng bây giờ sau khi Cố Di Gia trò chuyện với chú Vinh thì cô quyết định đầu tư vào cửa tiệm đồ ăn dược liệu của ông ấy.

Quản Tễ sững người, cười rồi gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Sau một hồi trả giá qua lại thì cuối cùng Cố Di Gia lấy ba phần.

Cố Di Gia vẫn thấy mình lấy quá nhiều.

Cô đã từng nếm thử tay nghề của Vinh, đợi khi ông ấy mở tiệm thì chắc chắn sẽ không lo việc thiếu khách. Hơn nữa bạn bè của chú Vinh cũng nhiều, muốn mượn tiền mở tiệm là chuyện rất dễ dàng, ông ấy đến mượn Phong Lẫm chẳng qua là muốn chăm sóc họ mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận