Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 149: Đoàn Trưởng Phong Giao Cho 3

Căn cứ vào y đức, bác sĩ Phùng đề nghị: "Thật ra tốt nhất là mọi người nên đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra cẩn thận, tình trạng sức khỏe của đồng chí nữ này rất tệ, chắc là có bệnh thiếu máu hay chứng khí hư... Nếu theo như lời mọi người nói, đồng chí nữ này là sinh non, khi còn bé chưa được chăm sóc tốt, chỉ sợ còn có nguyên nhân gì chưa rõ, tốt nhất là làm kiểm tra toàn thân một lần, có bệnh gì thì sớm chữa trị."

Cố Minh Thành gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ, thật ra chúng tôi cũng có dự định này." Bệnh viện quân y của nơi đóng quân có đầy đủ thiết bị, không kém gì tỉnh thành, đúng lúc bây giờ dẫn em gái anh ấy qua đó, nơi đó còn có bác sĩ Tưởng.

Bác sĩ Phùng khám cho Cố Di Gia xong, xác nhận không có việc gì mới rời đi. Thái Hòa Bình đích thân tiễn ông ấy ra về. Đi ra nhà khách, bác sĩ Phùng cười hỏi: "Hòa Bình, bọn họ là ai, sao cháu phải vội vàng gọi chú đến đây như vậy?"

Thái Hòa Bình gãi mặt, cũng không giấu diếm ông ấy: "Đó là đoàn trưởng Cố và người nhà của anh ấy, đoàn trưởng Cố là đồng đội của đoàn trưởng Phong, đoàn trưởng Phong đã cẩn thận dặn dò, bảo cháu phải chăm sóc tốt cho bọn họ." Anh ấy và bác sĩ Phùng là họ hàng, bác sĩ Phùng cũng biết tình huống của anh ấy.

Bác sĩ Phùng nghe vậy, lập tức hiểu ra, cũng không hỏi nhiều nữa, vỗ vai Thái Hòa Bình: "Được, cháu phải thực hiện tốt nhiệm vụ này." Thân phận của Thái Hòa Bình không bình thường, bây giờ đúng lúc anh ấy đang nghỉ phép, vì vậy được gọi tới hỗ trợ đi đón người.

Đến buổi chiều, Cố Di Gia cuối cùng đã tỉnh lại.

Mặc dù tinh thần của cô vẫn chưa tốt lắm, ít nhất không còn cảm giác mệt mỏi đến mức sắp ngất đi, có thể miễn cưỡng giữ vững tinh thần, ăn một ít cháo lót bụng.

Thái Hòa Bình nghe nói cô đã tỉnh nên đặc biệt tới thăm cô, còn mang theo một túi hoa quả tươi: "Đồng chí Cố, sức khỏe của cô thế nào rồi?" Thái Hòa Bình hỏi.

Nếu đúng như Triệu Mạn Lệ nói, đoàn trưởng Phong thích Gia Gia, thì thật đúng là...

Vốn dĩ anh ấy muốn dẫn theo cả Trần Ngải Phương cùng đi, nhưng Trần Ngải Phương lo lắng cho Cố Di Gia, bảo anh ấy dẫn hai đứa nhỏ đi là được. Về phần Cố Di Gia, mọi người đều nhất trí để cho cô nghỉ ngơi ở nhà khách, không đi đâu cả, đỡ bị hao phí sức lực, dù sao ngày mai còn phải ngồi tàu hỏa hai ngày một đêm, vẫn nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi thật tốt.

Cố Minh Thành cũng rất biết ơn Phong Lẫm, cảm thấy Phong Lẫm thật sự là anh em tốt, anh sắp xếp Thái Hòa Bình tới đây, có lẽ cũng là thấy người này thông minh lại có năng lực, quả thật đã giúp anh ấy rất nhiều.

Anh ấy muốn đi thăm đồng đội ở tỉnh thành, nhân tiện tặng chút đặc sản quê hương và cảm ơn người đó vì đã giúp mua vé tàu hỏa.

Cố Di Gia lại nói một tiếng cảm ơn, trong lòng cũng rất biết ơn đoàn trưởng Phong.

Không có nhiều người có thể làm cho đoàn trưởng Phong để tâm như vậy, thậm chí còn phá lệ sắp xếp xe đến thị trấn đón người, mặc dù là bởi vì cơ thể của em gái đoàn trưởng Cố không tốt, quả thật cần sắp xếp như vậy, nhưng đoàn trưởng Phong vừa dặn dò vừa hỏi thăm, có thể thấy là anh vô cùng để tâm đến chuyện này.

Cố Di Gia đang ngồi đó ăn cháo, ngẩng mặt lên cười với anh ấy: "Tôi đỡ hơn nhiều rồi, cảm ơn đồng chí Thái đã quan tâm, nghe nói anh còn giúp tôi gọi bác sĩ nữa, thật sự cảm ơn anh!"

Sau khi Thái Hòa Bình rời khỏi nhà khách thì trở lại trụ sở thành ủy. Vừa bước vào văn phòng, anh ấy đã nhận được điện thoại của Phong Lẫm gọi tới. Thái Hòa Bình báo cáo: "Đoàn trưởng Phong yên tâm, gia đình đoàn trưởng Cố đã thuận lợi lên đến tỉnh, ngày mai sẽ xuất phát trên chuyến tàu lúc mười giờ."

Đoàn trưởng Phong thật sự là người tốt, anh giúp đỡ bọn họ rất nhiều.

Thái Hòa Bình gãi đầu, ngại ngùng nói: "Cô không cần cảm ơn đâu, đoàn trưởng Phong đã dặn dò, bảo tôi nhất định phải chăm sóc mọi người thật tốt, nếu mọi người có yêu cầu gì thì cứ việc nói với tôi."

Xác nhận Cố Di Gia chỉ là quá mệt mỏi, sau đó cũng không có chuyện gì xảy ra, Cố Minh Thành bèn dẫn theo hai đứa nhỏ ra ngoài.

Trong lúc Thái Hòa Bình đang nghĩ như vậy, chợt nghe thấy đoàn trưởng Phong ở bên kia điện thoại hỏi: "Đồng chí Cố thế nào?"

Chỉ có Trần Ngải Phương yên lặng nhìn Thái Hòa Bình, lại nhìn vẻ mặt "Đoàn trưởng Phong quả nhiên là anh em tốt" của chồng, trong lòng cô ấy có suy nghĩ thoáng qua.

Thái Hòa Bình: "Hả?"

Anh ấy vừa báo cáo, vừa xúc động ở trong lòng, tình bạn gắn kết của đoàn trưởng Cố và đoàn trưởng Phong thật sự làm cho người khác phải hâm mộ.

Đoàn trưởng Phong đối xử đoàn trưởng Cố tốt thật đấy.

"Em gái của đoàn trưởng Cố." Giọng nói lạnh lẽo của Phong Lẫm truyền từ bên kia điện thoại đến, mặc dù có hơi sai lệch, nhưng vẫn có thể nghe thấy sự lạnh lùng ở trong đó: "Sức khỏe của cô ấy không sao chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận