Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1042: Hoàn

Cậu út, Hà Tranh và Hà Cẩm khi nghe đến đây thì mắt cũng đỏ hoe.
Mặc dù cuối cùng có thể cứu vớt được mạng của Hà Nghiên Sinh nhưng đứa con gái thì không rõ sống chết khiến ông ấy không vực dậy được. Vài năm sau sức khỏe cũng dần chuyển biến xấu đi, không bao lâu thì không gắng gượng nổi nữa, cuối cùng đã qua đời.
Gia sản khổng lồ của nhà họ Hà chỉ có thể giao cho mấy đứa nhỏ, trước khi chết Hà Nghiên Sinh luôn dặn dò các con mình rằng nhất định phải tìm được em gái của mình.
Trong một thời gian ngắn bà cụ mất đi cả chồng và con gái, suýt chút nữa đã không qua khỏi.
Mấy năm gần đây bà cụ luôn dùng thân già này gắng gượng là vì muốn tìm cho ra tung tích của con gái, vì thế mới chống chịu được đến ngày hôm nay.
Họ đều tin rằng Hà Uẩn chắc chắn vẫn còn sống, năm đó họ chỉ bị lạc nhau thôi, đợi khi họ về nước.
Thì chắc chắn sẽ tìm được em gái mình.
Sự thật đúng là như vậy.
Nhưng chẳng mấy chốc nhà họ Hà đã mua nhà ở thủ đô, đợi sau khi nhà được sửa sang xong hết thì bà cụ sẽ dọn qua đó ở.
Không chỉ có mỗi bà cụ ở lại thủ đô mà ngay cả ông cụ Doãn cũng không quay về, ông ấy định ở lại thủ đô để dưỡng lão, cũng sẵn tiện bầu bạn với em gái mình.
Có lẽ cháu gái Cố Di Gia này trông quá giống với Hà Uẩn lúc còn trẻ, hơn nữa còn có cậu nhóc Nguyên Bảo bầu bạn nên tinh thần của bà cụ đã được cải thiện rõ rệt và nhanh chóng, dường như sức khỏe cũng tốt hơn lúc trước nữa.
Bà cụ nhỏ hơn ông cụ Doãn vài tuổi, nhưng trông thì hoàn toàn ngược lại, đi đứng cũng không vững, khiến người ta phải lo lắng không thôi.
Người nhà họ Hà đều ở lại hết, cậu út, Hà Tranh và Hà cẩm đều quyết định mở nhà xưởng ở Đại Lục để làm ăn, có lẽ vài năm tới sẽ ở lại đây.
Hà Uẩn vẫn còn sống, chỉ là do phần đầu bị đánh quá mạnh nên đã mất trí nhớ, không nhớ ra mình là ai, được bà cụ nhà họ Cố nhặt về nuôi, sau đó ở lại thôn đó rồi kết hôn và sinh con.
Doãn Kiến Thành ở lại thủ đô được vài ngày, cuối cùng cũng phải rời đi do còn có công việc.
Cậu út cứ sợ sức khỏe bà cụ sẽ không chịu nổi nên đã dìu bà cụ vào phòng khách nghỉ ngơi.
Mọi người nghe xong thấy rất đau lòng.
Nhà họ Hà dùng thân phận thương nhân Hồng Kông để đến Đại Lục đầu tư, nhà nước cũng đang kêu gọi đầu tư bên ngoài nên cũng có rất nhiều thương nhân Hồng Kông đến, nhà họ Hà là một trong số đó.
Không lâu sau Cố Di Gia nghe nói chị dâu đã từ chức rồi.
Sau khi nhận lại người thân, tạm thời bà cụ và ông cụ Doãn đều ở lại tứ hợp viện.
"Hả?"
May là nhà họ Doãn cũng có người làm việc ở thủ đô nên cũng có thể chăm sóc cho ông cụ.
Người nhà họ Hà đến khiến Cố Di Gia họ lại có thêm một họ hàng để lui tới thăm hỏi.
Tiền đầu tư là của nhà họ Hà bỏ ra, nói đây là phần của Hà Uẩn.
Chị dâu cô không chỉ là một người giỏi giao tiếp mà năng lực quản lý cũng vô cùng tốt, Du Phong và Tần Mộng Kiều thường đến nhà họ chơi nên đương nhiên cũng biết năng lực của chị dâu, nhưng điều cô không ngờ là chị dâu lại bị anh ấy thuyết phục.
Sau khi nhà nước mở cửa, cải cách kinh tế thì tình hình thay đổi theo từng ngày, cô ấy có dự cảm bát cơm của công nhân sắp không giữ được nữa rồi. Nếu đã như vậy thì không thể mặc cho nó kéo dài vậy mãi, so với làm một người công nhân thì cô ấy càng muốn lập nghiệp hơn.
Trần Ngải Phương thấy họ ngạc nhiên như thế thì không khỏi bật cười nói:
"Chị định bắt đầu kinh doanh, làm nhà xưởng với Du Phong."
Không lâu sau chú Vinh cũng mở một cửa tiệm chi nhánh trên một con đường rất sầm uất, Cố Di Gia cũng đầu tư tiền vào đó, tiếp tục nằm đợi hưởng hoa hồng.
Mọi người đang ăn cơm đều phải khựng lại hết, ngạc nhiên nhìn sang Trần Ngải Phương, quyết định này của cô ấy quá đột ngột nên mọi người vẫn chưa kịp chuẩn bị tâm lý gì cả.
Cô đã quyết định đợi khi mình tốt nghiệp nghiên cứu sinh sẽ không ở lại làm việc cho trường mà sẽ đến ngoại thành với Phong Lẫm, vừa ở cạnh anh vừa nhận một số công việc phiên dịch, thời gian làm việc rất tự do, cũng phù hợp để cô có thể chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình.
Sau khi tốt nghiệp Cố Di Gia tiếp tục thi nghiên cứu sinh.
Bạn bè đều có sự nghiệp của riêng mình, nỗ lực vì tương lai của chính bản thân họ.
"Cái gì?"
Cố Di Gia ngạc nhiên hỏi tiếp:
"Chắc không phải Du Phong muốn nhờ chị quản lý xưởng đấy chứ?"
Sau khi Trần Ngải Phương từ chức thì đã hừng hực khí thế lao vào mở nhà xưởng để kinh doanh với Du Phong.
Du Phong cũng kêu gọi được rất nhiều nhà đầu tư khác, Cố Di Gia là một trong số đó, chỉ cần nằm không rồi hưởng hoa hồng là được.
Mặc dù mấy năm gần đây Cố Di Gia luôn bận rộn với việc học không làm gì cả nhưng tiền nhàn rỗi trong tay cô lại không hề ít chút nào, đầu tư chỗ này một chút, bên kia một chút, chỉ cần đợi chia hoa hồng thôi, tiền trong túi cô cứ ra ra vào vào, ngày càng nhiều hơn.
Trần Ngải Phương cười:
"Tạm thời là như vậy trước, nhưng chị cũng đầu tư vào đó nữa."
Trần Ngải Phương nghĩ bụng nếu tiền cứ nằm không như thế thì rất đáng tiếc, chi bằng mang đi đầu tư kinh doanh vậy.
Cố Minh Thành là một người thương vợ nên đã không hề do dự à đưa hết phần tài sản trong tay mình cho vợ, mặc cô sắp xếp số tiền đó.
Nhà họ Hà luôn để lại một phần trong sản nghiệp của nhà họ cho Hà Uẩn, bây giờ Hà Uẩn không còn nữa thì phần của bà ấy sẽ để lại cho hai đứa con của mình, chia đều ra cho Cố Minh Thành và Cố Di Gia.
Sau đó chức vụ của Phong Lẫm ngày một cao, Cố Di Gia ở cạnh anh, hai người cùng vượt qua vô số khó khăn gập ghềnh!
[HOÀN].
Bạn cần đăng nhập để bình luận