Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 856: Cướp Cuộc Hôn Nhân Của Em Gái 1

Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần cũng không biết món đồ bọn họ mua là gì, mặc dù chủ tiệm nói là bộ đồ ăn ngự dụng của một vị Hoàng đế thuộc triều đại nào đó, nhưng ai mà biết được liệu có phải thật hay không.

Hai người cũng không để ý nó là thật hay giả, bọn họ cũng cười hì hì ép giá thật thấp, sau đó tùy tiện mua luôn.

"Cứ mua thôi, nếu là rác rưởi thì ném đi." Phương Mỹ Di nói, tác phong bốc đồng của người có tiền.

Cố Di Gia cảm thấy buồn cười, lúc tới phiên cô thì cái gì cô cũng không hiểu, suýt chút nữa đã mang tất cả những thứ trông có vẻ có dấu vết lịch sử coi như của báu.

Đương nhiên, cũng chỉ là suýt chút nữa mà thôi.

Dù sao những chuyện săn mua đồ cổ giá rẻ kiểu này đều không phải chỉ dựa vào vận may, mà dựa vào mắt nhìn và kinh nghiệm, cô tự nhận không có mắt nhìn, càng chẳng có kinh nghiệm gì, cho nên không tham gia vào.

Cô quay qua hỏi Phong Lẫm: "Anh Lẫm, anh biết xem đồ không? Có thể nhìn ra món nào là đồ cổ thật không?"

Phong Lẫm lắc đầu, thẳng thắn nói: "Không có, anh không am hiểu cái này."

Cố Di Gia nói: "Không sao, lúc nào cậu được nghỉ thì tới tìm tớ, tớ ở nhà chờ cậu."

Tần Mộng Kiều và Du Phong đứng bên cạnh, nhìn bọn họ tạm biệt lẫn nhau.

Mọi người chơi cả một ngày, mãi tới khi trời chập tối mới hài lòng ra về.

Sau cùng vẫn là Quản Hạo Thần cười kéo cô ấy đi, anh ấy nói với mọi người: "Được rồi, anh và Mỹ Di đi đây, ngày mai anh cũng phải đi trực, khi nào được nghỉ sẽ tới tìm hai người đi chơi."

Cố Di Gia cảm thấy buồn cười: "Nói cứ như thể cậu không phải người làm công tác văn hóa vậy, ai đã đi học đều là người làm công tác văn hóa cả, mọi người ở đây đều là người làm công tác văn hóa."

Cố Di Gia cười nói: "Trước kia chúng tôi là bạn, bây giờ trở thành thân thích, tình cảm tất nhiên tốt hơn bình thường."

Nếu cả hai người đều không hiểu biết về nói thì không mua, cô xem qua thôi, coi như tham gia náo nhiệt. Mãi tới khi thấy có người bán một vài quyển sách hơi cũ nát thì cô ngược lại chọn mua vài quyển.

Bốn người bọn họ đều ở trong khu tập thể nên cùng nhau đi về.

Quản Hạo Thần và Phong Lẫm đều có chút buồn cười.

Phương Mỹ Di thấy thế khen: "Không hổ là người làm công tác văn hóa!"

Phương Mỹ Di cảm động ôm lấy cô, cho dù đoàn trưởng Phong đứng bên cạnh nhìn chằm chằm thì cô ấy cũng không buông tay.

Tần Mộng Kiều không biết sao anh ấy lại chuyển câu chuyện lên người mình, cô ấy xấu hổ muốn chết, tức giận nói: "Anh nói cái gì đó?"

Trước khi đi, Phương Mỹ Di lưu luyến không rời kéo Cố Di Gia lại nói: "Ngày bảy tớ phải về đi làm, sẽ không có thời gian tìm cậu chơi..."

Cô ấy không có bạn bè nào vốn không phải do tính cách cô ấy có vấn đề, mà là bạn bè của cô ấy, nếu không phải trở thành bạn của Tần Mộng Thanh thì chính là bị Tần Mộng Thanh phá rối, dẫn tới việc tới nay cô ấy vẫn không có bạn.

Trên đường về, Du Phong hâm mộ nói: "Đồng chí Cố, tình cảm của cô và đồng chí Phương thật tốt."

"Vậy cũng đúng." Du Phong thở dài nói: "Đáng tiếc Kiều Kiều không có bạn bè nào, cô ấy không phải người khó ở chung, miệng trông có vẻ cứng như trong lòng lại mềm, người khác đối với cô ấy tốt một phần cô ấy sẽ đáp lại mười phần, hận không thể dâng hiến bản thân cho người ta mới tốt... Tính cách này của cô ấy không tốt lắm, rất dễ bị người ta ăn hiếp, cho nên tới giờ cô ấy vẫn không thể kết bạn được."

Cô cười nói: "Kiều Kiều đúng là không tệ, nếu hai người không có việc bận gì thì có thể tới tìm tôi chơi cùng."

Nghe tới đó mọi người đều hiểu.

Du Phong hùng hồn nói: "Anh nói sai sao? Vốn dĩ chính là như thế!" Anh ấy không đợi cô ấy tức giận đã quay qua nói với Cố Di Gia: "Đồng chí Cố, Kiều Kiều thật sự rất tốt, kết bạn với cô ấy nhất định không lỗ."

Bây giờ hai người họ đã kết hôn, sao có thể xem như bạn bè được chứ.

Cố Di Gia dở khóc dở cười, Du Phong là đang giúp Tần Mộng Kiều kết giao bạn bè sao? Chuyện này thật sự khá con nít, nhưng nếu là do Du Phong làm ra thì cũng không có gì kỳ quái.

Nếu nói là bạn bè thì thật ra trước kia Du Phong cũng tính là một người bạn.

Hai ngày nay có Du Phong dẫn bọn họ đi chơi cùng thật ra vẫn rất tốt, kết bạn cũng không phải vấn đề gì.

"Được! Được!" Du Phong vui mừng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận