Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 466: Nhìn Đẹp Mà Không Dùng Được 4

Trái tim của doanh trưởng Hứa chìm xuống, ánh mắt hơi tối lại, cậu ấy kiềm chế tiếp tục hỏi: "Sau đó thì sao?"

Trang Nghi Giai cũng không giấu cậu ấy gì cả, cô kể lại chuyện xem mắt của mình rồi cùng người xem mắt bị rơi xuống nước sau đó lại được đoàn trưởng Phong cứu.

Cô ấy vừa kể vừa âm thầm quan sát cậu ấy, sợ trên mặt anh có vẻ gì khác thường.

May là cậu ấy vẫn bình tĩnh nghe, không nói gì.

"Khi đó tôi cảm thấy quân nhân rất tốt, có thể lúc đó mới được cứu nên tâm lý hơi ỷ lại với ân nhân cứu mạng, nhưng sau khi biết được đoàn trưởng Phong đã có người yêu và chuẩn bị kết hôn thì tôi cũng không nghĩ thêm gì..."

Cô cảm thấy nên nói rõ ràng chuyện này với cậu ấy: "Với lại, đoàn trưởng Phong có vẻ rất đáng sợ, tôi cũng không dám nhìn anh ấy."

Doanh trưởng Hứa suýt chút nữa cười thành tiếng, đội trưởng của bọn họ đúng là sát thủ của phái nữ, rất nhiều cô gái không dám nhìn thẳng anh.

Cậu ấy không bất ngờ đối với sự chuyển biến cảm xúc của Trang Nghi Giai, cũng không cảm thấy có gì khó chịu, đội trưởng của bọn họ thật sự rất vĩ đại, rất tài giỏi, những cô gái lần đầu nhìn thấy anh đều sẽ có chút nhớ nhung.

Đôi mắt của doanh trưởng Hứa có chứa ý cười, cậu ấy càng cảm thấy cô gái này rất đáng yêu nên nói thẳng tình huống hiện tại của gia đình mình rồi mới nói: "Nếu em đồng ý kết hôn với tôi, tôi sẽ dùng danh nghĩa quân nhân hứa với em, sau này tôi sẽ chăm sóc và bảo vệ em thật tốt."

"Em, em đồng ý."

"Vậy được rồi, em có đồng ý lấy thân báo đáp tôi hay không?"

Từ hôm qua, lúc cô ấy suýt bị ngã sấp nhưng may mắn gặp cậu ấy đi ngang qua nên được đỡ dậy cho đến hiện tại, cô ấy cảm thấy bản thân không giống như trước, thậm chỉ chỉ cần lơ đãng quay đầu lại rồi chạm phải ánh mắt của cậu ấy cũng đủ làm cho trái tim cô ấy loạn nhịp rồi.

Đợi cô ấy nói xong, doanh trưởng Hứa mới chậm rãi nói: "Em nói lần đầu tôi gặp em thì tôi đã giúp em tìm túi xách bị cướp về, có thể tính là ân nhân cứu mạng của em không?"

Gần tới giờ cơm tối, sư đoàn trưởng Phương mới về nhà cùng với doanh trưởng Hứa và Trang Nghi Giai.

Nhưng chờ đến khi được gặp lại và nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh như bằng của đội trưởng thì hiếm có cô gái nào có thể tiếp tục kiên trì.

***

Trang Nghi Giai hơi xấu hổ: "Có..."

Cô gái này nhìn rất nho nhã, trước mặt đội trưởng lại giống như chim cút, khó mà thích anh được.

Trong lòng Trang Nghi Giai cảm thấy rất xúc động, trái tim của cô ấy đập nhanh hơn.

Khuôn mặt của doanh trưởng Hứa khá anh tuấn, cũng xem như một tiêu chuẩn của người đàn ông cơ bắp, trên mặt cậu ấy không có nhiều cảm xúc, có thể đây là truyền thống của trung đoàn, nhưng đỡ hơn khuôn mặt lạnh lùng, sắc bén bẩm sinh của Phong Lẫm, cậu ấy bình tĩnh tựa như một hồ nước sâu.

Khuôn mặt Trang Nghi Giai đỏ bừng: "Xã hội hiện tại không còn kiểu lấy thân báo đáp nữa đâu..."

Nhưng mà hiện giờ, ai cũng có thể nhìn ra được đường nét trên khuôn mặt cậu ấy để lộ ra sự thoải mái.

Hôm nay, sư đoàn trưởng Phương không ở nhà, ông ấy có việc phải đi ra ngoài.

Mọi người đều giả vờ bình thường liếc Trang Nghi Giai và doanh trưởng Hứa.

"Chín giờ sáng ạ." Quản Hạo Thần cung kính trả lời.

Sau khi ăn xong, mọi người lại ngồi ăn hoa quả tráng miệng cùng nhau và tán gẫu.

Ngày nghỉ lễ trung thu không nhiều nhưng may là sát với ngày cuối tuần nên mới được nghỉ thêm một ngày, mọi người cũng không thể ở đây lâu, lần sau gặp mặt còn phải đợi đến ngày nghỉ, cô ấy sẽ tới đây hoặc doanh trưởng Hứa đi vào thị trấn.

Mọi người nhìn qua đã biết hai người này xem mắt thành công.

Cố Di Gia hơi ngại ngùng, cô xấu hổ nói: "Cảm ơn mẹ!"

Lại nhìn qua Trang Nghi Giai, mặc dù cô ấy đang cố gắng kiềm chế nhưng khóe mắt đều có ý cười.

Sư đoàn trưởng Phương gật đầu: "Đến lúc đó cháu hãy ngồi xe của bộ đội tới ga tàu." Ông ấy lại nghĩ đến gì đó nên nhìn sang con gái mình và Trang Nghi Giai: "Ngày mai hai đứa cũng phải quay về làm việc đúng không?"

"Đúng rồi ạ." Phương Mỹ Di gật đầu: "Đến lúc đó tụi con ngồi xe chung với anh Hạo Thần là được."

Trang Nghi Giai nhìn doanh trưởng Hứa, trong lòng cô ấy cảm thấy hơi mất mát.

Bữa tối đông người nên không khí rất náo nhiệt.

Sắc trời đã tối, Phong Lẫm và Cố Di Gia rời khỏi.

Quản Tễ đưa hai người ra cổng, bà ấy cười nói với bọn họ: "Tiểu Lẫm còn hai ngày nghỉ cưới, con có thể dẫn Gia Gia đi chơi, hai đứa không cần phải để ý đến mẹ đâu, mẹ sẽ qua chỗ ông Hồ."

Phong Lẫm gật đầu.

Sư đoàn trưởng Phương hỏi: "Hạo Thần, ngày mai cháu đi xe lửa lúc mấy giờ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận