Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 526: Mất Khống Chế 1

Bởi vì buổi tối hôm trước náo loạn đến tận khuya, nên ngày hôm sau, lúc Cố Di Gia thức dậy đã gần tới chín giờ.

Thân thể cô mềm như bông, cảm thấy mệt mỏi khi vận động quá độ.

Đã rất lâu rồi cô không trải qua loại cảm giác khó chịu đến nhường này. Nó khiến suy nghĩ của cô hơi hỗn loạn. Lúc đó, cô cứ ngỡ mình vẫn đang tham gia đại hội thể thao trong trường đại học và vừa chạy xong đường đua 1500m.

Cố Di Gia mở to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía trước.

"Gia Gia, em tỉnh rồi à?"

Giọng nam trầm thấp êm tai vang lên trong căn phòng yên tĩnh đã kéo suy nghĩ hỗn loạn của Cố Di Gia quay trở lại hiện thực.

Cô ngước mắt, nhìn về phía người đàn ông đang ôm lấy mình. Cô vẫn đang nằm trong lồng ngực anh, được nhiệt độ trên cơ thể anh sưởi ấm khiến cô an tâm mà ngủ.

Anh vốn dĩ đang nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng thấy cô tỉnh lại nên mở mắt ra nhìn.

Lúc Cố Di Gia xuống giường, đôi chân mới vừa chạm vào mặt đất, cô đã không nhịn được mà hít vào một hơi.

Chẳng qua lần này là anh hơi mất khống chế nên dùng sức hơi mạnh.

Phong Lẫm kéo chiếc chăn đang che đầu cô ra một chút. Thấy mặt cô đỏ bừng lên còn tưởng là cô bị khó thở, vỗ vỗ thuận khí cho cô rồi nói: "Em đói không? Anh đi nấu cháo cho em."

Đoàn trưởng Phong: "... Có mà."

Cũng không biết lần này có phải do anh đi xa nửa tháng hay không mà lúc trở về lại như sói đói hổ vồ khiến cô sống dở chết dở, kết quả...

Chẳng cần nghĩ cũng biết là do doanh trưởng Hứa đã trở lại. Người ta vẫn là vợ chồng son nên sinh hoạt ban đêm chắc chắn sẽ vô cùng dữ dội. Nếu Trang Nghi Giai còn có thể bò dậy nổi thì quả thật không phải người.

Đối diện với ánh mắt của anh, Cố Di Gia đỏ mặt, rụt đầu vào trong chăn.

Cố Di Gia giận dữ trừng mắt nhìn an. Không giống như anh đang phơi phới vui vẻ, cô cảm thấy chỗ nào cũng khó chịu, chỉ muốn nằm lì ở trên giường, không làm gì cả.

Nhớ lại ký ức tối hôm qua, hiếm khi Cố Di Gia lại cảm thấy ngại ngùng.

Tuy kết hôn đã lâu nhưng từ trước đến nay, người to gan vẫn là cô, thậm chí cô còn to gan hết cả phần của anh nữa.

Thấy anh nhìn sang, cô bất mãn nói: "Eo em đau, chân em cũng đau. Có phải tối qua anh chưa xoa bóp cho em không?"

Cô hỏi: "Anh Lẫm, anh có mấy ngày nghỉ?"

Ban đầu cô không đói nhưng khi nghe thấy anh nói vậy cô lại cảm thấy có hơi đói.

"Hai ngày." Phong Lẫm nói. Anh cho rằng cô muốn đi ra ngoài chơi, đúng lúc tuyết đã ngừng rơi, thời tiết cũng không tệ lắm, anh bèn hỏi: "Muốn đi đâu chơi à?"

May mà lúc cô đang mệt mỏi thế này thì Trang Nghi Giai lại không đến.

Ăn xong một bữa không tính là bữa sáng, Cố Di Gia lười biếng nằm trên giường đất, không muốn nhúc nhích.

Đoàn trưởng Phong nói: "Rất thú vị."

Khi cô mới ngủ nướng dậy đã phát hiện đoàn trưởng Phong đang ngồi ở mép giường, trong tay cầm một chồng phác thảo, nghiêm túc xem.

Cố Di Gia vùi mình trong lồng ngực, đầu dựa vào vai anh, lười biếng nói: "Vẽ cái này khiến cơ thể rất mệt, may mà có Nghi Giai giúp đỡ. Lúc trước em rủ cô ấy tham gia quả là một quyết định đúng."

Phong Lẫm cũng thuận theo ý cô. Cô không muốn ra ngoài thì anh ở trong nhà với cô.

Cũng không biết là do thân thể của người ở thời đại này tốt hay là do lý tưởng mà họ có thể phát huy mười hai phần tinh lực.

Cố Di Gia lắc đầu: "Không muốn! Bên ngoài lạnh lắm, em không muốn ra ngoài."

"Có chỗ nào không hợp lý không?"

Đoàn trưởng Phong trầm ngâm, sau đó chỉ ra hai chỗ chưa ổn. Cố Di Gia ghi nhớ, quyết định lúc nào rảnh sẽ sửa lại.

Có đoàn trưởng Phong xem qua giúp thì bản thảo thứ hai này chắc chắn sẽ không có ai soi ra được lỗi nữa.

Ăn uống no nê, Cố Di Gia hơi mơ màng buồn ngủ, nói chuyện với anh câu được câu chăng rồi dần dần ngủ thiếp đi.

Năng khiếu vẽ của Trang Nghi Giai không tốt bằng của cô cho nên cô sẽ phụ trách "chèo lái" hướng đi chính của bản thảo, còn Trang Nghi Giai sẽ giúp vẽ thêm chi tiết nhỏ.

Hơn nữa, thật ra công việc của Trang Nghi Giai vừa phức tạp vừa mệt mỏi. Nhưng hình như cô gái kia không hề nghĩ đến điểm này, sự nhiệt tình mạnh mẽ tỏa ra bốn phía, ngày nào cũng tinh lực tràn đầy.

Người khỏe mạnh có khác, dù công việc có mệt mỏi thì cũng chỉ cần về nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau tinh thần lại phấn chấn như cũ.

Cô nhích người về phía lồng ngực anh, ngửa đầu lên hôn khóe môi anh rồi hỏi: "Đoàn trưởng Phong, câu chuyện này thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận