Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 989: Ông Hồ Đến Thủ Đô 2

Phong Lẫm còn nói: "Em không về cũng tốt, anh còn có nhiệm vụ, không thể ở chung với em được."

Cô Di Gia không nói gì nữa.

Biết thời nay tiền điện thoại đắt, hơn nữa trung gian còn có một nhân viên tổng đài, anh anh em em với anh trong điện thoại nhiều quá không hay lắm. Nói thêm vài câu, cuối cùng cúp điện thoại.

Thật ra Cố Di Gia không phải là người có tính cách bi quan, chỉ là do lần này không về gặp anh được, trong lòng có hơi buồn phiền, tâm trạng mới sa sút như thế.

Lâu như thế không gặp, cô cũng nhớ anh rồi.

Nhưng mà năng lực kiểm soát cảm xúc của cô rất tốt, qua mấy ngày là bình thường ngay.

Quản Tễ âm thầm quan sát một phen, thấy cô bình thường trở lại giống như chẳng có chuyện gì thì cười cười. Xem ra con dâu út là một người nhìn yếu không ra gió nổi nhưng tính cách như mặt trời.

Nhắc tới thì bà ấy cũng thích tính tình của con dâu út như thế, cô không khuất phục trước cơ thể yếu ớt, cũng không phải là người nũng nịu, trái lại vô cùng thoải mái.

"Có gì hay mà đợi ạ?" Phong Bắc Thần lơ đễnh: "Cha mẹ cháu là người bận rộn, ban ngày chẳng gặp được họ, buổi tối buồn ngủ rồi mới họ về. Còn mấy đứa Bắc Hoàn ngày nào cũng chạy vào doanh trại quân đội tham gia tập huấn thiếu niên gì đó, chẳng quan tâm tới cháu. Chi bằng đi về chơi với các thím thì hơn."

Cơm chó này không chỉ có Du Phong và Tần Mộng Kiều, còn có Phương Mỹ Di và Quản Hạo Thần, làm cho một người phụ nữ đã kết hôn không có chồng bên cạnh sao chịu nổi?

Kỳ nghỉ hè trôi qua một nửa, cuối cùng Phong Bắc Thần đã về.

Có Phong Bắc Thần ở đây, Cố Di Gia không cần ăn cơm chó mỗi ngày nữa rồi.

Lần nào Cố Di Gia đều vui vẻ đồng ý, sau đó ăn một bụng cơm chó về.

Thấy một ông cụ tám mươi tuổi còn phải đi làm, Cố Di Gia rất là lo lắng cho ông ấy.

Người nhà họ Phong như họ là người thẳng thắn chính trực, thích nói chuyện làm việc với những người thoải mái.

Lúc nghỉ hè sắp kết thúc, Cố Di Gia nghe mẹ chồng nói ông Hồ về hưu, đến lúc đó sẽ về thủ đô dưỡng lão.

Ăn nhiều cơm chó quá làm cô nghẹn họng. Lần sau Tần Mộng Kiều và Du Phong kêu cô ra ngoài nữa thì cô chắc chắn phải từ chối, không muốn ăn cơm chó nữa.

Cả kỳ nghỉ hè, Cố Di Gia luôn ở bên khu tập thể, phần lớn thời gian là học. Thỉnh thoảng lại đi chơi ở chỗ Phương Mỹ Di hoặc là được Du Phong, Tần Mộng Kiều mời đi ăn cơm, đi dạo ở công viên bên cạnh.

Nói là chơi với nhau nhưng thật ra là học tập mới đúng.

Cô cũng lo lắng ông Hồ ở bệnh viện quân y một mình, ngỡ như cơ thể có khó chịu chỗ nào cũng không có người chăm sóc. Về bên này thì họ có thể chăm sóc, cuối cùng có thể yên tâm hơn, đồng thời cũng có thể hiếu thảo với ông ấy.

Cố Di Gia hỏi: "Sao cháu không ở chỗ của cha mẹ đợi đến khi tựu trường rồi về?"

Ông cụ vất vả cả đời, chưa hưởng được bao nhiêu phút, sao mà người ta không lo lắng cho ông ấy được.

"Thật ạ?" Cố Di Gia mừng rỡ không thôi: "Tốt quá, ông nội Hồ lớn tuổi rồi, chắc là tới lúc hưởng phúc rồi."

Quản Tễ gật đầu: "Phải rồi, một ông cụ như ông ấy có thể nghỉ hưu, chúng ta cũng yên tâm hơn."

Buổi tối, Trần Ngải Phương dẫn ba đứa trẻ xách bao lớn bao nhỏ vào nhà, mệt mỏi ngồi xuống. Lúc ăn được món mì trộn lạnh ngon miệng, cuối cùng cũng bớt mệt hơn.

Lúc đám người Trần Ngải Phương tới thủ đô, Cố Di Gia cũng từ khu tập thể trở về nhà ở đại học Thủ Đô.

Đi xe lửa mấy ngày, chắc chắn là mệt lắm rồi.

Có một chiến sĩ đưa họ về, là sư đoàn trưởng Phương phái riêng cho họ, kêu cậu ấy hộ tống ông Hồ tới thủ đô bình an.

Mấy người chị dâu về chắc chắn rất mệt, cô phải nấu cơm cho họ, nấu nước nóng. Lúc họ về là có thể rửa mặt, ăn cơm, nghỉ ngơi.

Ông Hồ về thủ đô chung với đám người Trần Ngải Phương.

"Anh của em và đoàn trưởng Phong khỏe lắm." Trần Ngải Phương nói với Cố Di Gia: "Mọi người trong khu nhà tập thể cũng rất khỏe, nhưng mà rất nhớ em, lần này em không về nên bọn họ cũng thấy tiếc. Lúc bọn chị đi, họ còn chuẩn bị cho em nhiều thứ lắm, nếu không phải chị không mang được nhiều chắc họ sẽ đưa nhiều hơn nữa."

Bọn họ ở bên kia vài năm, có quan hệ tốt với rất nhiều người. Lần này Trần Ngải Phương về nhưng không thấy Cố Di Gia, đúng là làm cho họ thất vọng.

Được mọi người nhớ thương, Cố Di Gia thầm vui vẻ, đi xem thử đồ mọi người chuẩn bị cho cô. Sau đó thúc giục họ đi tắm rửa nghỉ ngơi.

Lúc đầu Cố Di Gia muốn đi đón họ, sau đó nghe nói tư lệnh Phong phái người đi, cảm thấy bản thân có đi hay không cũng không quan trọng nên ở nhà luôn.

Trần Ngải Phương dẫn mấy đứa bé đi rửa mặt xong, không nói gì với cô nữa, đi nghỉ ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận