Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 821: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 1

Tàu hỏa bắt đầu lăn bánh.

Cố Di Gia thu xếp tay nải trên tay mình, những thứ quan trọng cô đều đặt trong tay nải, cô còn mang theo một quyển vở và một cây viết nữa để vào những lúc buồn chán thì có thể dùng nó để tô tô vẽ vẽ, giết thời gian cũng được.

Cô gái ngủ trên giường trên phía đối diện luôn đưa lưng ra ngoài, không hề động đậy gì cả, cũng không biết là mệt thật hay là vẫn còn giận chàng trai tên Du Phong kia.

Một lúc lâu sau, Phong Lẫm mới cầm phích nước về.

Anh hỏi: "Gia Gia, có muốn uống ít nước không?"

Cố Di Gia lắc đầu kéo anh ngồi xuống cạnh mình, hai người hạ thấp giọng để nói chuyện.

Không lâu sau Du Phong cũng quay về, thấy hai người đang ngồi cạnh nhau ở giường dưới phía đối diện thì hình như rất ngưỡng mộ.

Anh ấy đặt phích nước lên chiếc bàn nằm giữa ngay trước cửa sổ, vừa đẩy nhẹ cô gái nằm ở giường trên đang đưa lưng về phía mình vừa nói: "Kiều Kiều, anh mang nước về rồi này, em có muốn uống ít nước không?"

Du Phong không đồng ý với cô ấy: "Sao anh có thể không lo cho em được chứ? Chúng ta đã kết hôn rồi, em là vợ anh đấy." Nói đến đây, anh ấy còn cười hi hi, trông càng cà lơ phất phơ hơn.

Tần Mộng Kiều trợn mắt liếc anh ấy, nhưng có lẽ vẫn kiêng dè đây là nơi công cộng nên không tiện cãi nhau, tránh làm phiền người khác.

"Vậy được, nước anh đặt trên bàn, nếu em khát thì nhớ lấy uống đấy nhé."

Người đã đẹp rồi mà đôi mắt còn trong veo, cho dù là làm gì thì cũng không khiến người ta chán ghét được, ngược lại lại có cảm giác mọi chuyện anh ấy làm đều là thật lòng.

Tần Mộng Kiều bỗng ngồi bật dậy, vừa mở miệng định mắng nhưng khi thấy hai người Cố Di Gia đang ngồi ở đối diện thì đã nuốt những lời ấy ngược vào trong ngay, mặt trông hơi khó coi: "Em khát em sẽ tự uống, anh có thể đừng lải nhải bên tai em nữa được không?"

Dùng lời của anh ấy để nói thì gặp được nhau chính là duyên, mọi người đều đến thủ đô, nên vẫn phải qua đêm trên chuyến xe này tận ba ngày hai đêm với nhau, nếu như không nói chuyện thì rất nhàm chán.

"Không uống!" Giọng điệu của Tần Mộng Kiều vẫn lạnh lùng như cũ.

Cô ấy im lặng, rồi trở người nằm xuống giường, tiếp tục đưa lưng về phía anh ấy.

Du Phong thấy cuối cùng cô ấy cũng chịu ngó ngàng đến mình rồi mới thở phào nhẹ nhõm.

"Nhưng từ sáng đến giờ em vẫn chưa uống hớp nước nào cả, em không khát sao?" Du Phong không từ bỏ: "Bây giờ trời lạnh như thế, em uống ít nước để giữ ấm cơ thể đi."

Nhưng anh ấy trông cũng rất đẹp trai, môi đỏ răng trắng, vừa nhìn là biết cậu ấm trong gia đình giàu có.

Du Phong tò mò nhìn sang Phong Lẫm hỏi: "Chắc có lẽ đồng chí Phong đây là quân nhân đúng không?"

Tần Mộng Kiều cắn chặt môi, miễn cưỡng đáp: "Anh không cần lo cho em, em lớn như vậy rồi đương nhiên biết chăm sóc cho mình, không cần anh nhiều lời như thế đâu."

"Sao cậu lại biết?" Cố Di Gia cười hỏi.

Du Phong ngồi ở giường dưới, nhiệt tình trò chuyện với Cố Di Gia ngồi ở giường đối diện.

Cố Di Gia thấy anh ấy nói rất đúng nên đã tự giới thiệu: "Tôi tên Cố Di Gia, đây là chồng tôi Phong Lẫm."

Anh ấy kể về một số trải nghiệm khi làm thanh niên trí thức dưới nông thôn, rõ ràng người thành phố bị điều xuống nông thôn là một chuyện rất đau khổ, nhưng từ cách anh ấy kể thì nghe có vẻ xuống vùng nông thôn là một chuyện rất thú vị.

Bình thường anh là người không thích nói chuyện, càng không muốn nói chuyện với một người xa lạ nên chỉ yên lặng ngồi đó nghe Cố Di Gia và Du Phong trò chuyện thôi.

So với anh ấy thì làn da của Tần Mộng Kiều không trắng cho lắm, trông như cứ như bị phơi đen vậy, nhưng ngũ quan của cô ấy rất hài hòa, cũng là một cô gái xinh đẹp.

Cố Di Gia chợt nhận ra đúng là quân nhân và người bình thường không giống nhau thật, rất dễ nhìn ra từ lời nói, hành động, cử chỉ và khí chất của họ.

Trông Du Phong rất nhiệt tình nhưng lại cũng rất biết chừng mực, anh ấy không hỏi những vấn đề quá giới hạn, nói chuyện với anh ấy khiến người ta cảm thấy rất vui vẻ.

Du Phong nói: "Trên người anh ấy có khí chất của quân nhân, gia đình tôi cũng có người nhập ngũ nên cảm thấy rất quen thuộc, trông hai người họ cũng rất giống nhau."

"... Trước đây tôi từng học lái máy cày, cũng học được một số kỹ năng sửa chữa, bây giờ đang làm tài xế lái máy cày trong thôn."

Cố Di Gia giật mình, cô đã nói mà, một cậu ấm như thế này sau khi xuống nông thôn thì làm gì chịu được những công việc nhà nông nặng nề chứ, thì ra là một tài xế lái máy cày, không những không cần cần làm việc nặng mà còn có thể giữ được bộ dạng trắng trẻo của người thành phố nữa.

Đúng là lái máy cày nhẹ nhàng hơn làm việc dưới ruộng nhiều, càng không cần nói đến việc anh ấy còn biết sửa máy cày, là một nhân viên kỹ thuật cho nên cũng có chỗ đứng trong công xã.

Phong Lẫm nhìn Du Phong nhưng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận