Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 933: Dì Út 2

Nửa năm nay dì Cố và chú Phong đối xử với ba anh em họ rất tốt, còn có dì Trần, chú Cố và Bảo Hoa họ nữa, người ở đây đối xử với ba anh em chúng quá tốt, tốt đến mức khiến chúng không đành lòng rời khỏi nơi này.

Dương Đồng thấy anh và chị mình như thế thì cũng bắt đầu cuống lên theo, sau đó khóc òa lên, vừa khóc vừa kéo lấy áo Cố Di Gia.

Cố Di Gia không biết làm thế nào, chỉ đành ôm Dương Đồng vào lòng lau nước mắt cho cậu bé, cười: "Đồng Đồng khóc gì thế này?"

Dương Đồng khóc hu hu nói: "Con, con không biết, anh và chị con đều khóc nên con, con cũng khóc..."

Cố Di Gia thấy ba đứa nhỏ như vậy thì cũng không biết làm gì hơn: "Đừng khóc nữa, đáng lý ra mấy đứa nên vui mới đúng chứ. Bởi vì cuối cùng cũng tìm được dì của mình rồi mà, cô ấy sẽ đối xử tốt với các con, còn tốt hơn cả bọn dì nữa đấy."

Nếu không thì cô ấy cũng không vừa nghe được tin tức là chạy đến đây ngay.

Có thể thấy tình cảm của Nhạc Thanh Nhã với chị mình rất sâu đậm, không hề vì những biến cố mấy năm nay mà thay đổi.

Nói xuôi nói ngược một lúc thì cuối cùng Cố Di gia cũng đã dỗ dành được ba đứa nhỏ không khóc nữa.

Trần Ngải Phương đặt đứa nhỏ xuống cười: "Không sao đâu, chị cho Nguyên Bảo mặc rất dày nên sẽ không bị lạnh đâu."

Thật ra sau khi nghe được tin ba đứa nhỏ đó sắp rời khỏi đây thì Trần Ngải Phương họ cũng không đành lòng.

Nhân lúc tuyết ngừng rơi thì Trần Ngải Phương dùng một chiếc khăn dày quấn lấy con trai rồi ôm ở trước ngực, sau đó đưa Bảo Hoa đến nhà Cố Di Gia.

Bảo Hoa cũng mang theo đồ đến, cô bé nói: "Cô út, con và mẹ đã chuẩn bị một số đồ để tặng cho anh Duệ và Nhụy Nhụy, còn có Đồng Đồng nữa."

Mọi người đều ngạc nhiên khi nghe thấy tin này, do nửa năm nay mãi cũng không thấy ai đến đón ba anh em chúng cả nên mọi người đều cho rằng ba anh em sẽ ở lại đây để Cố Di Gia và đoàn trưởng Phong nuôi dưỡng.

Dương Duệ và Dương Nhụy không biết nên nói gì, chỉ có Dương Đồng nhỏ nhất là thấy tò mò.

Nhưng Dương Duệ và Dương Nhụy đã lớn nên khá hiểu chuyện, cho dù hai đứa có không đành lòng nhưng cũng biết mình không thể ở lại đây mãi được. Chỉ có Dương Đồng là không hiểu gì, thấy anh và chị mình không khóc nữa thì lại vui vẻ trở lại.

Chăm sóc cả nửa năm trời như thế sao lại không có tình cảm được cơ chứ?

Sau khi biết ba đứa nhỏ phải rời khỏi thì không ít người có quan hệ tốt với Cố Di Gia đến nhà để tặng quà cho chúng, có thức ăn, có quần áo và đồ chơi nữa, xem như là bỏ ra một phần tâm ý.

Không lâu sau tin tức ba anh em Dương Duệ phải rời khỏi đây đã truyền khắp khu nhà tập thể.

Quả nhiên mặt cậu nhóc Nguyên Bảo đang nằm cuộn trong lớp chăn dày đã đỏ ửng lên, đôi mắt trong veo, đen láy như trái nho của thằng bé nhìn cô rồi cười, để lộ ra hai chiếc răng cửa nhỏ xíu.

Buổi tối lúc ba anh em đi ngủ thì Dương Duệ và Dương Nhụy đều khóc lớn một trận.

Cố Di Gia thấy chị dâu đưa theo cháu trai út sang thì oán trách cô ấy: "Chị dâu à, thời tiết lạnh như thế sao lại còn đưa Nguyên Bảo ra ngoài thế? Có chuyện gì thì cứ nhờ người qua báo với em một tiếng để em qua nhà là được mà."

Sáng hôm sau lúc Cố Di Gia thấy đôi mắt sưng đỏ của hai đứa thì mới biết đã xảy ra chuyện gì, đúng là không biết nên làm sao với chúng mà.

Bảo Hoa nhào ngay sang đó, kéo lấy Dương Nhụy họ nói chuyện, sau đó còn mang những món đồ mà mình và mẹ đã chuẩn bị tặng họ nữa.

Đương nhiên, trong lòng hai đứa lớn rất cảm động, rõ ràng ba người họ đến đây là đã gây phiền phức cho dì Cố, nhưng đến cuối cùng lại không ai ghét bỏ chúng cả, ngược lại còn dốc hết sức lực chăm lo cho chúng, cho chúng đi học, quan tâm chúng có được ăn no không, mặc có ấm không.

Không chỉ có Nhạc Thanh Nhã mà ngay cả Khổng Quân Hàm có sức khỏe không tốt cũng đến.

Lời này vừa dứt thì hai anh em cảm thấy ngượng ngùng ngay.

"Vì mấy đứa đều là những đứa trẻ ngoan đó." Cố Di Gia cười: "Cho nên mọi người đều muốn đối xử với mấy đứa thật tốt."

Dương Duệ thấy xấu hổ, còn Dương Nhụy thì mím môi cười đáp: "Do con và anh quá cảm động thôi, mọi người đối xử với chúng con tốt như thế mà..."

Cứ như thế vài ngày sau cuối cùng Nhạc Thanh Nhã cũng đã đến.

Cô cười vuốt ve đầu bọn nhỏ: "Khóc gì chứ? Dì của mấy đứa đến đón mấy đứa về nhà là chuyện vui cơ mà."

Lúc Cố Di Gia thấy Nhạc Thanh Nhã đỡ Khổng Quân Hàm xuống xe thì cô cảm thấy như nhìn thấy bản thân của trước đây vậy, bộ dạng ốm yếu, tái nhợt, đầy bệnh tật.

Vốn tâm trạng Nhạc Thanh Nhã đã không được ổn định, khi thấy ba đứa nhỏ đứng cạnh Cố Di Gia thì lập tức không kìm được nữa, nhanh chóng bước sang đó đưa tay ra ôm bọn nhỏ vào lòng.

Cô ấy ôm lấy ba đứa nhỏ, nước mắt rơi lã chã, không kiềm được khóc òa lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận