Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 57: Phong Lẫm 3

Có lần Cố Minh Thành về nhà thăm người thân, có dẫn theo vợ và em gái tới chào hỏi cục trưởng Ngụy, Cố Di Gia cũng từng gặp anh ấy một lần.

Cục trưởng Ngụy cảm thấy cô không giống như không có chuyện gì cả.

Anh ấy cũng từng nghe Cố Minh Thành nói tới chuyện sức khỏe của em gái mình, Cố Minh Thành nói khi còn bé cô uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, có thể sống được tới bây giờ cũng không dễ dàng gì.

Anh ấy không ngờ rằng hôm nay sẽ gặp được cô trên đường, cũng đúng lúc cô bị người ta quấy rối, nếu tên nhóc Cố Minh Thành kia biết được chuyện này thì e rằng sẽ tức giận nổi điên luôn quá.

Nghĩ tới đây, cục trưởng Ngụy thầm nghĩ, mặc kệ tên lúc nãy là ai, đã rơi vào trong tay anh ấy rồi thì không thể dễ dàng để anh ta thoát ra được.

Không cần phải nói nhiều, giở trò lưu manh với đồng chí nữ là không đúng.

Cục trưởng Ngụy nói: "Em gái Cố, em có muốn về nhà anh nghỉ ngơi một chút không? Chị dâu em có ở nhà đấy."

Cố Di Gia cảm kích nói: "Không cần đâu ạ, em còn phải đi cửa hàng bách hóa mua đồ, không làm phiền cục trưởng Ngụy và chị dâu."

Hai người họ vẫn đứng tại chỗ, nhìn cô lên xe.

Không cần phải hoài nghi gì, quân nhân như thế này thật sự rất được hoan nghênh.

Đúng lúc này xe buýt tới, Cố Di Gia vội vàng nói: "Cục trưởng Ngụy, xe tới rồi, em đi trước đây."

Mặc dù đồng chí quân nhân này trông khá đẹp trai nhưng trên người có khí chất quá mức hung ác, giống như máy móc sắt thép lạnh băng chém giết từ chiến tranh đi ra, hơi thở tràn ngập mùi thuốc súng, giống như thẩm thấu máu tươi và khói lửa chiến tranh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Đồng chí nam này, lúc nãy cảm ơn anh nhé." Cô thành khẩn nói.

Gương mặt lạnh lùng của Phong Lẫm dịu đi một chút, anh trầm giọng nói: "Có nhiệm vụ."

Cục trưởng Ngụy thấy cô kiên trì thì không cố gắng giữ, chỉ nói nếu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải tới cục công an hoặc tới nhà tìm anh ấy.

Chính nhờ có bọn họ, ở những chỗ không ai biết, họ yên lặng bảo vệ Tổ quốc, gánh lấy trách nhiệm nặng nề, người dân mới có cuộc sống bình an như bây giờ.

Người đàn ông nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, đôi mắt lạnh lùng tối sầm, nói: "Không cần khách sáo."

Sau khi Cố Di Gia nói cảm ơn với cục trưởng Ngụy xong thì cuối cùng cô cũng chịu nhìn thẳng về phía người đàn ông đứng bên cạnh anh ấy.

Qua cánh cửa sổ xe buýt, Cố Di Gia vô thức nhìn người đàn ông cao lớn mặc quân phục ở bên đường, bỗng nhiên cô đối diện với ánh mắt âm trầm lạnh lùng của anh, khiến trái tim cô hơi run sợ.

Ánh mắt Phong Lẫm hơi di chuyển, không chút dấu vết hỏi: "Cô ấy là em gái lão Cố à?"

Cô nhanh chóng lên xe buýt, sau đó quay đầu lại nhìn bọn họ một chút. Cô vẫy vẫy tay chào tạm biệt hai người họ, mép váy cũng nhanh chóng biến mất ở cạnh cửa xe buýt.

"Chính là em ấy!" Cục trưởng Ngụy cười nói: "Cậu cũng từng nghe lão Cố nói rồi đúng không, có phải bất ngờ lắm không? Chúng ta đều biết lão Cố có một cô em gái bảo bối, không ngờ em ấy xinh đẹp như vậy. Vợ tôi còn nói em ấy giống như tiên nữ trên trời, cậu xem có đúng không?"

Cục trưởng Ngụy nhìn xe buýt khuất dần trên đường, anh ấy quay đầu lại nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, cười nói: "Phong Lẫm, lâu lắm không gặp! Tên nhóc cậu tới huyện Nam Hoài khi nào đấy?"

Nghe thế cục trưởng Ngụy thức thời không hỏi nữa, anh ấy chuyển qua chủ đề khác: "Chuyện lúc nãy may mà có cậu, nếu không thì em gái của lão Cố đã bị người ta ăn hiếp rồi."

Cục trưởng Ngụy nghe Phong Lẫm cố tình nói tới chuyện này thì cho rằng anh muốn nhờ anh ấy đi tặng đồ giúp.

Anh ấy hiểu con người Phong Lẫm, anh giống như một cỗ máy giết chóc vậy, trong lòng không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ có bộ đội và chiến trường, hoàn toàn không để những chuyện khác trong lòng.

Không đợi anh ấy suy đoán sâu xa thêm thì Phong Lẫm đã nói thêm: "Người vừa rồi mặc kệ có thân phận gì anh cũng nên điều tra cẩn thận một chút."

Phong Lẫm không nói gì, anh đi tới cục công an với cục trưởng Ngụy, vừa đi vừa nói: "Lão Cố biết tôi xuống phương Nam sẽ đi qua chỗ này nên có nhờ tôi mang cho người nhà cậu ấy ít đồ."

Kêu anh giúp người ta đi tặng đồ thì thật sự đã làm khó anh rồi.

Vợ anh ấy còn từng nói, có thể bởi vì cô là tiên nữ trên trời cho nên trần gian không thể chứa được, sớm muộn cũng phải trả lại.

Ai ngờ Phong Lẫm lại nói: "Không cần, cũng không nhiều đồ, tôi tự đi được."

Cục trưởng Ngụy: ???

Cục trưởng Ngụy nhìn anh với ánh mắt quái dị, anh ấy nghi ngờ anh đã đổi tính rồi.

"Thế à, cứ giao cho tôi, tôi giúp cậu đưa qua." Cục trưởng Ngụy quan tâm nói.

Ý của anh là, chỉ cần tra ra được Khương Tiến Vọng đã từng làm chuyện gì vi phạm pháp luật, làm loạn kỷ cương thì tuyệt đối không bỏ qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận