Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 772: Không Ai Có Thể Bên Cạnh Ai Mãi Mãi 5

Phương Mỹ Hà vác bụng bầu đến nhà sư đoàn trưởng Phương, vui vẻ kéo kéo tay em gái: "Tốt quá rồi, cuối cùng em cũng kết hôn, làm hồi trước chị còn lo cả đời này em sẽ không tìm được người phù hợp đấy."

Không còn cách nào, em gái này của cô ấy rất bắt bẻ, xoi mói, nhất quyết phải tìm một người đẹp trai nhưng đồng thời phải lịch sự nhã nhặn, không được thô kệch.

Dù thế nào đi nữa thì Phương Mỹ Di cũng cực kỳ chú trọng đến vấn đề này.

Sắc mặt Phương Mỹ Di tối sầm lại: "Làm gì nghiêm trọng đến thế?" Cô ấy nhìn bụng Phương Mỹ Hà: "Nhưng chị Mỹ Hà à, có khi đến lúc chị sinh con chắc em không được chứng kiến rồi." Sau đó, cô ấy lại nghĩ đến gì đó, bèn hỏi: "Chị Mỹ Hà này, lúc chị sinh con thì lo liệu như nào vậy? Có người chăm sóc chị ở cữ không?"

"Có, mẹ chồng chị sẽ đến đây, bác gái cũng đến giúp một tay, em không cần lo đâu." Phương Mỹ Hà vỗ vỗ tay cô để cô bớt buồn.

Cô ấy cũng không phải kiểu người dễ bị ức hiếp, tuy trước kia mẹ chồng không đồng ý việc cô ấy đến tận bây giờ mới chịu mang thai, nhưng như nào thì vẫn là cháu trai cháu gái ruột nên chắc chắn bà ấy sẽ đến chăm sóc thôi.

Hơn nữa bác gái Tống Nguyệt Mai ở đây cũng thường xuyên đến thăm cô ấy, nên cô ấy cũng không lo có ai bắt nạt mình.

Huống gì, chẳng phải còn lão Du ở đây à?

Phương Mỹ Hà hỏi cô ấy sau khi kết hôn với Quản Hạo Thần, liệu cô ấy có chuyển sang thủ đô sống luôn không?

Phương Mỹ Di ngạc nhiên nhìn cô ấy, không ngờ chị họ lại nói ra câu này.

Phương Mỹ Di nghe vậy, thì thở phào nhẹ nhõm. Tính cách của người chị họ này quả đúng là rất ngang ngược, không cần lo lắng cho chị ấy.

"Có gì đâu." Phương Mỹ Hà không để tâm lắm: "Trên đời này, không ai có thể bên cạnh ai mãi mãi cả, ngoài người sẽ cùng em kết hôn ra thì dù là cha mẹ hay con cái đều có thể rời khỏi em bất cứ lúc nào, em phải tập quen dần đi."

Lúc đó biết bao nhiêu người không tin được, không hiểu vì sao cô ấy chọn tới chọn lui lại chọn người đàn ông thô kệch như con gấu vậy.

Cô ấy cứng nhắc ngẩng đầu lên, nhìn thấy đoàn trưởng Du đến đây đón chị họ.

Phương Mỹ Hà không bao giờ lo rằng đoàn trưởng Du sẽ không bênh vực cô ấy. Trên đời này, ngoài mẹ cô ấy ra thì người yêu thương cô ấy nhất chắc cũng chỉ có người đàn ông thô kệch kia thôi.

"Vậy nên sau khi kết hôn, em phải chiếm trọn trái tim của em rể, khiến nó cả đời này chỉ thiên vị mình em." Phương Mỹ Hà nói ra mục đích hôm nay cô ấy đến: "Em cũng muốn phần đời còn lại của bản thân được an nhàn sung sướng đúng không? Vậy thì không phải khách sáo làm gì, em phải nắm chắc đàn ông trong lòng bàn tay, khiến nó chỉ đứng về phía em, em chỉ hướng đông nó không dám đi hướng tây, nếu không sẽ không phải là người đàn ông tốt..."

Không phù hợp với vẻ xinh đẹp mỹ miều của cô ấy chút nào cả.

Vì lý do này nên hồi đó cô ấy mới đồng ý lấy anh ấy.

Phương Mỹ Di ừ một tiếng, có hơi mất mát nói: "Sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại mọi người nữa..."

Phương Mỹ Hà còn ghét bỏ anh ấy: "Anh đừng dựa gần em quá, chắn đường em mất."

Thật ra khi còn nhỏ, chị họ là một người đẹp thùy mị, dịu dàng ít nói, không kém phần ngoan ngoãn, cho đến khi thím hai qua đời, chú hai cưới thím hai mới. Thím hai mới lại không phải là người dễ sống chung, chị họ ở với dì ghẻ đã chịu rất nhiều đau khổ, quanh người bao bọc bởi một lớp gai, tính cách cũng dần trở nên sắc bén mạnh mẽ, ai làm tổn thương đến chị ấy đều bị ăn miếng trả miếng.

Đoàn trường Du không quan tâm, thô lỗ đáp lại: "Anh dìu em, bụng em giờ cũng to rồi, đi đứng không tiện. Đúng rồi, Mỹ Hà à, hay là em xin nghỉ phép đi?"

Khi Phương Mỹ Hà chuẩn bị rời đi, Phương Mỹ Di cứ ngồi đực ra. Trong đầu của cô ấy bây giờ toàn suy nghĩ làm như nào để chiếm trọn trái tim đàn ông, cách dạy dỗ đàn ông, làm như nào để người đàn ông ấy xem mình như cả thế giới của anh ta.

Đoàn trưởng Du cao to như một con gấu, vẻ mặt hung dữ nhưng lúc nhìn thấy Phương Mỹ Hà, không chỉ thu móng vuốt lại mà vẻ mặt cũng chuyển thành cẩn trọng từng li từng tí, dìu cô ấy rời đi.

Quả nhiên, chị họ đã thông minh từ nhỏ.

"..."

"To cái gì mà to? Ai cũng đi làm đến lúc gần sinh mới nghỉ, em còn tận mấy tháng nữa cơ mà, anh đừng làm lố như này nữa!"

"Nhưng bụng em to như vậy rồi..."

Vẻ mặt Phương Mỹ Di phức tạp nhìn hai người họ rời đi, đột nhiên cảm thấy, việc chị họ mình chọn người đàn ông thô kệch như đoàn trưởng Du là một lựa chọn vô cùng khôn ngoan.

"Sao lại thế? Bây giờ em vẫn di chuyển được mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận