Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 445: Của Hồi Môn 4

Trần Ngải Phương liếc cô bé một cái, bình tĩnh hỏi: "Bài tập làm xong chưa? Thi được 100 điểm chưa? Có biết kiếm tiền chưa?"

Bảo Hoa: "... Chưa viết xong, chưa thi được một trăm điểm, không biết kiếm tiền."

"Vậy đừng có lúc nào cũng muốn đi chơi." Trần Ngải Phương bình tĩnh nói, trong lòng hừ lạnh, người làm mẹ như cô ấy còn không trị được con của mình sao? Muốn đi chơi sao? Làm được ba điều trên trước đã rồi hẵng nói.

Bảo Hoa bĩu môi, đáng thương nhìn về phía anh trai, hy vọng anh trai đứng cùng một chiến tuyến với cô bé, cho cô bé một biện pháp.

Bảo Sơn cho cô bé một ánh mắt không thể làm gì được.

Mặc dù cậu bé cũng rất muốn chơi, cô út kể rất thú vị, nhưng mà...

Bài tập chưa làm xong, chưa thi được 100 điểm, cũng không biết kiếm tiền... Quả thật không có tư cách đi chơi.

Buổi tối, Cố Di Gia lại ngắm nghía giấy chứng nhận kết hôn ở thời đại này thêm một lúc, sau đó trịnh trọng bỏ nó vào trong một chiếc hộp sắt, những món đồ quý giá cô đều đặt trong chiếc hộp này.

Cố Di Gia đang nghi ngờ anh ấy muốn nói cái gì, lập tức thấy anh ấy lấy một xấp tiền từ trong túi ra.

Trong thời đại này, đây là một khoản tiền lớn.

"Anh cả, đã trễ thế này rồi, anh vẫn chưa ngủ sao?" Cố Di Gia kinh ngạc hỏi.

Cố Di Gia nhíu mày, nhìn xấp tiền này, có lẽ khoảng bốn năm mươi tấm, chính là bốn năm trăm đồng.

Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Cố Di Gia không cho là đúng: "Chúng ta không nói, người bên ngoài làm sao biết, sợ cái gì?"

Tiếp theo cô cũng bỏ quyển sổ tay nhỏ kia vào, đây cũng coi như là sách giáo dục trước hôn nhân của thời đại này, có ý nghĩa kỷ niệm rất lớn.

Cô lập tức từ chối: "Anh, không cần, em có tiền..." Một năm này, cô may quần áo cho người ta, kiếm được không ít tiền, cũng không có thiếu tiền.

Cố Di Gia cất kỹ hộp sắt đi, rồi đi mở cửa, phát hiện người đứng ở cửa là anh trai cô.

Nhìn cuốn sổ tay nhỏ này, cô lập tức nghĩ đến phản ứng của đoàn trưởng Phong ngày hôm nay, không khỏi bật cười.

"Hôm nay em kết hôn, đây là của hồi môn bọn anh cất ở dưới đáy hòm cho em." Cố Minh Thành nói: "Anh và chị dâu em không thể chuẩn bị gì cho em, đưa cho em mấy thứ này trước, sau này chúng ta sẽ bổ sung cho em."

Nguyên chủ là người yếu đuối nhiều bệnh, từ nhỏ đến lớn, chỉ riêng tiền thuốc men đã tốn rất nhiều, chưa kể đến một số thực phẩm dinh dưỡng bồi bổ cơ thể như sữa mạch nha, còn có các loại ngũ cốc tinh chế, đều là từ tiền trợ cấp của anh cô.

Cố Minh Thành đi vào, nói: "Có một số việc muốn nói với em."

Mấy năm nay, thật ra anh trai và chị dâu cũng không gửi tiền ở ngân hàng.

"Sao lại không cần?" Cố Minh Thành kéo tay cô, đưa tiền cho cô: "Em gái anh kết hôn, nếu không có gì, chẳng phải người bên ngoài sẽ cười em sao?"

Trong lòng cô không muốn số tiền này.

"Không sao." Cố Minh Thành không thèm để ý nói: "Anh em có tiền lương, sẽ không hết tiền đâu." Sau đó lại cười nói: "Chị dâu em cũng có tiền lương, chúng ta vẫn nuôi nổi Bảo Sơn Bảo Hoa, yên tâm đi."

Cố Minh Thành hơi chạnh lòng, tức giận nói: "Cho em thì nhận đi, nói nhiều thế nhỉ?" Biết cô không muốn nhận, anh ấy nói: "Anh cũng chỉ có một đứa em gái là em, em gái kết hôn, nếu anh không cho em cái gì, anh có thể yên tâm sao?"

Ánh mắt của Cố Minh Thành cũng trở nên dịu dàng, giơ tay sờ đầu cô: "Được rồi, ngủ đi, hai ngày này phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mốt phải làm cô dâu rồi."

Những chuyện như người phụ nữ kết hôn không có của hồi môn bị nhà chồng coi thường, sẽ không xảy ra ở trên người cô.

Vẻ mặt của Cố Di Gia ngơ ngác, trong lòng thở dài: "Anh, anh cho em những thứ này, không phải anh và chị dâu sẽ không có tiền sao?"

Cho nên lúc kết hôn, cô cũng không muốn của hồi môn gì, cô tin tưởng đoàn trưởng Phong, cho dù mình không có của hồi môn, anh cũng không thèm để ý, sẽ không ghét bỏ mình.

Trong lòng Cố Di Gia vô cùng cảm động, trái tim giống như được nước ấm làm tan chảy từng chút một.

Vành mắt của cô hơi đỏ lên, nhìn anh ấy: "Anh cả, anh và chị dâu là người em biết ơn nhất trong đời..."

Anh trai cô có thể lấy ra số tiền này, nhất định là đã thương lượng với chị dâu, rõ ràng bọn họ đều không có tiền để gửi ngân hàng, còn muốn gom góp nhiều tiền như vậy, cũng không biết có phải đi mượn người khác hay không.

Với tính cách của mẹ chồng cô Quản Tễ, cũng tuyệt đối sẽ không hỏi nhiều những thứ này.

Vành mắt của Cố Di Gia hồng hồng, làn da của cô trắng, chỉ cần tâm trạng bị kích động, trên mặt sẽ lộ ra.

Cô khịt khịt mũi, đột nhiên tiến lên ôm lấy anh ấy, sau đó cười nói với anh ấy: "Anh cả, anh cũng về ngủ đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận