Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 804: Áo Lông Vịt 6

Chiếc áo lông màu đen, đoàn trưởng Phong rất hợp mấy kiểu quần áo màu sắc sẫm như này vì nó giúp làm nổi bật ngũ quan sắc bén đẹp trai của anh, oai phong lạnh lùng, khí thế hừng hực.

Sau khi mặc chiếc áo vào, anh ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt.

Đầu tiên là nó rất nhẹ, nhẹ như không trọng lượng vậy, tiếp đến là nó rất ấm, mặc vào xong, anh không còn cảm nhận được cái lạnh buốt giá của mùa đông nữa.

Anh ra ngoài dạo một vòng, lúc quay về còn bị đổ mồ hôi, chỉ đành cởi bớt chiếc áo lông cừu bên trong ra, rồi mặc lại chiếc áo khoác, như này mới đỡ nóng hơn.

Cố Di Gia quan sát vẻ mặt anh, đắc ý chống hai tay bên hông nói: "Giờ anh tin chưa?"

"Rồi." Đoàn trưởng Phong nhận lỗi một cách dứt khoát.

Anh sờ sờ chiếc áo lông, lập tức nghĩ ngay đến những chiến sĩ đóng quân tại biên giới phía Bắc của Tổ quốc, trong điều kiện tồi tệ như vậy, nếu có áo lông thì chắc chắn họ sẽ tốt hơn rất nhiều.

Phong Lẫm khoác áo nhanh chóng ra ngoài.

Cố Minh Thành gật đầu: "Đúng thế thật, lúc anh mặc nó đi tuần, tuyết rơi đầy trời nhưng lại không hề thấy lạnh, còn rất nhẹ nhàng, thoải mái nữa."...

Áo lông nhanh chóng thịnh hành trong trụ sở.

Lúc Bảo Sơn khoác áo lông đi học cảm thấy rất thoải mái, ngồi học trong phòng cũng không còn cảm giác lạnh lẽo đến mức tay chân tê cứng nữa.

Đây là vũ khí chống lạnh, chống rét cực hiệu quả, vừa nhẹ lại vừa ấm, không giống cái áo khoác quân đội trước đây chút nào, lúc đi trong gió tuyết rất nặng nề cồng kềnh.

Không lâu sau đó, Trần Ngải Phương, Cố Minh Thành và Bảo Sơn Bảo Hoa đều nhận được chiếc áo lông của riêng mình.

Lúc Cố Di Gia rảnh rỗi, cô cũng làm luôn cho sư đoàn trưởng Phương và Tống Nguyệt Mai mỗi người một chiếc áo lông.

Cố Di Gia cũng không quan tâm anh đi đâu làm gì, cô còn phải làm áo lông tiếp đây.

Sau khi sư đoàn trưởng Phương nghe Phong Lẫm báo cáo, quan sát chiếc áo lông của anh thật kỹ rồi nhanh chóng sai cấp dưới đi thu gom lông vịt.

Thời buổi ngày nay, phương châm sống giản dị, tiết kiệm được đặt lên hàng đầu, nên Cố Di Gia cũng không làm gì quá phức tạp, bộ nào cũng rất giản dị, cùng lắm là trên bộ của trẻ em trang trí thêm ít hình thù hoa văn các kiểu cho đáng yêu thôi.

Được tích cóp trong một năm nên có rất nhiều lông vịt, tận mấy cái túi da rắn. Lúc đó cô nói là có bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không vì gì khác mà do cô muốn làm cho cả mấy đứa bạn thân nữa.

Áo lông rất được mọi người yêu thích.

Mặt Cố Di Gia đỏ bừng.

Trần Ngải Phương mặc đi làm, lúc về cô rất ngạc nhiên nói: "Cái áo lông này đúng là ấm thật đó."

Áo lông cũng không phải là ý tưởng của cô, chuyện này khiến cô rất xấu hổ.

Đúng lúc tại trụ sở cũng đang có trại nuôi gà, trong trại không chỉ nuôi gà mà còn có cả vịt, giờ chỉ cần giết vịt, lông vịt không vứt đi mà giữ lại xử lý sạch sẽ để làm áo lông là được.

Hai người không ngờ cô lại làm cho họ, khen ngợi cô không ngớt mồm, thậm chí còn biểu dương cô tại hội nghị nào đó nữa nên giờ cả trụ sở đều biết áo lông là công trạng của cô.

"Đây là áo lông à?" Ông Hồ tò mò sờ sờ, sau rồi tự mình cầm lên mới phát hiện nó nhẹ đến không tưởng tượng nổi.

Nghe vậy Cố Di Gia rất xúc động, ở chung với nhau vài năm, tuy không cùng quan hệ huyết thống nhưng lại gắn bó thân thiết như người một nhà vậy, hai bên có đồ gì tốt đều sẽ chia sẻ cho đối phương.

Tuổi của ông ấy cũng lớn rồi, da thịt trên người cũng dần teo tóp theo thời gian, gầy gò như một bộ xương biết đi, mỗi lần mùa đông đến mặc lên mình chiếc áo khoác quân đội, ông ất đều cảm thấy nặng nề khó chịu mà lại chẳng ấm được bao nhiêu.

Ông Hồ, chú Vinh mỗi người cũng có một bộ.

"Thế ông nội Hồ đến chỗ anh trai cháu ăn tết đi ạ." Cố Di Gia nói, cô không muốn nhìn thấy cảnh ông nội Hồ cô đơn lủi thủi ăn tết một mình trong ký túc xá của bệnh viện một chút nào.

Cố Di Gia cũng không quên cha mẹ chồng ở thủ đô, sau khi làm xong áo lông cho họ, cô gửi đi cùng với đặc sản ở quê luôn.

Cố Di Gia cười hỏi: "Ông nội Hồ cũng biết áo lông cơ à?"

"Sao không biết được? Hiện giờ bác sĩ nào cũng bàn tán về chiếc áo lông này, nói áo này giữ ấm còn tốt hơn cả áo khoác quân đội nữa."

Ông Hồ không đồng ý cũng không từ chối, cười nói: "Cách tết còn tận hai tháng cơ mà, vội làm gì."

Áo lông của chú Vinh phải nhờ Bảo Sơn lúc lên thị trấn đi học tiện thể đưa cho chú luôn, lúc quay về cậu bé nói với cô: "Ông nội Vinh rất thích nó, ông có nói là nếu cô út thích thì ông sẽ làm thịt khô với lạp xưởng cho, năm nay ông có lấy được ít thịt, làm thịt khô nhồi vào lạp xưởng cho cô út ăn thử."

Chiếc áo lông này thoải mái thật đấy.

Nhân dịp đến chỗ của ông nội Hồ, Phong Lẫm nói với ông ấy: "Ông nội Hồ, tết năm nay, cháu với Gia Gia sẽ sang thủ đô ăn tết, ông muốn đi cùng với bọn cháu không?"

Ông Hồ ngạc nhiên, sau rồi cười đáp: "Ông không đi lại nhiều đâu, chỉ thêm mệt mỏi, các cháu cứ đi đi."

Còn ông Hồ là do Cố Di Gia và Phong Lẫm đích thân đến tặng.

Ông ấy khoác áo lông vào, cơ thể nhanh chóng ấm lên trông thấy, cười nói: "Áo này đúng là tốt thật đấy, lúc mặc mang lại cảm giác nhẹ nhàng, bay bổng không hề nặng nề chút nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận