Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 111: Anh Cả Cố Minh Thành 3

Cố Minh Thành đặt Bảo Hoa xuống rồi đi ra cửa bê hành lý vào. Vừa rồi lo lắng cho em gái nên hành lý còn đặt ngoài cửa.

Bảo Hoa đi theo phía sau cha giống như sâu theo đuôi, nhìn thấy cha bê nhiều đồ vào như vậy, hai mắt cô bé trợn tròn: "Cha ơi, sao nhiều đồ quá vậy ạ?"

Cố Minh Thành nói: "Là một ít đặc sản do đồng đội của cha tặng, còn có quà của chú Phong gửi Gia Gia nữa."

Cố Di Gia đã lấy lại bình tĩnh, nghe vậy hơi ngẩn người, cô hỏi lại: "Đoàn trưởng Phong tặng quà cho em ạ?"

"Em giúp cậu ấy, cậu ấy tặng quà cho em, đây không phải điều nên làm sao?" Cố Minh Thành nói.

Cố Di Gia nghe vậy hiểu ý của anh cả, anh ấy đang nói đến chuyện nhà họ Khương. Vì vậy cô cũng không nghĩ nhiều, nếu anh trai cô đã nhận thì chắc chắn không thành vấn đề.

Cố Minh Thành vừa mới về đến thị trấn thì đến thẳng nhà của cục trưởng Ngụy, bởi vì biết em gái và con gái đang ở đây nên quẹo vào đây trước. Lúc anh ấy đến đã là buổi chiều, gần đến thời gian tan tầm, ngay sau đó hai vợ chồng cục trưởng Ngụy đã về.

Bọn họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Minh Thành, mặc dù biết tháng này anh ấy sẽ trở về nhưng cũng không quá rõ là ngày nào. Tối qua bọn họ còn nói khi nào Cố Minh Thành ngồi xe lửa về, ai mà ngờ được hôm nay người đã xuất hiện ở đây.

Nếu không anh ấy cũng sẽ không lên được vị trí này mặc dù tuổi còn trẻ. Một phần vì năng lực tài giỏi của anh ấy, một phần cũng nhờ tính cách này.

Bây giờ địa vị của Cố Minh Thành không tầm thường nhưng dù anh ấy có thân phận hay địa vị gì thì bản chất vẫn không thay đổi, vẫn là dáng vẻ như lúc mới quen.

Người ở thời đại này không hay bày tỏ cảm tình rõ ràng nhưng hiển nhiên Cố Minh Thành không phải một trong số đó.

Vợ chồng bọn họ vẫn rất tình cảm.

Cục trưởng Ngụy không vui, cố ý nói: "Sao hả, không lẽ chúng tôi không mời nổi cậu một bữa cơm? Hay cậu xem thường chúng tôi hả?"

Ngụy Bảo Châu cũng vội nói: "Đúng vậy, cô út, hôm nay cô còn chưa kể chuyện cổ tích cho cháu nữa."

Cục trưởng Ngụy bắt tay với anh ấy, Triệu Mạn Lệ cũng vội chạy đi mua thêm rau để chào mừng.

Nghe Cố Minh Thành nói phải về nhà, Cố Di Gia và Bảo Hoa cũng muốn trở về cùng anh ấy.

"Đâu có!" Cố Minh Thành cười nói: "Còn không phải là tôi nhớ vợ mình hay sao, đã rất lâu rồi tôi chưa gặp cô ấy."

"Chị dâu, không cần đâu, lát nữa tôi về công xã luôn." Cố Minh Thành vội nói.

Cục trưởng Ngụy không còn lời gì để nói: "Lão Cố, nhiều năm như vậy, xem ra tính cách của cậu vẫn không hề thay đổi."

Mấy ngày nay Bảo Hoa đã quen trong nhà có thêm hai người, chuyện gì Cố Di Gia cũng biết làm, không chỉ dạy cô bé học tập, cô còn may rất nhiều váy đẹp, vẽ rất nhiều tranh đẹp, bên cạnh đó kể chuyện cổ tích thú vị cho cô bé nghe...

Nghe anh ấy nói nhớ vợ, mấy đứa nhỏ trừng to mắt, Triệu Mạn Lệ cũng hơi đỏ mặt nhưng lại cảm thấy tính cách này của Cố Minh Thành rất chân thành, mặc dù tham gia quân ngũ mười mấy năm nhưng không phải loại người có nề nếp cứng ngắc, mà lại rất linh hoạt.

Bảo Hoa cũng rất đáng yêu, thỏa mãn ham muốn làm chị của cô bé.

Triệu Mạn Lệ không nỡ xa bọn họ: "Trời sắp tối rồi, Gia Gia và Bảo Hoa vẫn nên ở lại một đêm, ngày mai hẵng về."

Cô bé chu môi, cảm thấy trong lòng rất khó chịu khi nghĩ đến việc Bảo Hoa sẽ rời khỏi nhà mình.

Nghe vậy, Cố Minh Thành cũng không từ chối nữa, mỉm cười đồng ý.

"Dù thế nào cũng ăn xong cơm rồi về." Chị ấy nói với Cố Minh Thành: "Cậu có thể không ăn nhưng Gia Gia và Bảo Hoa không thể đói bụng được."

Triệu Mạn Lệ biết bọn họ sốt ruột muốn về nhà thì thở dài.

Cố Di Gia cũng nói: "Nếu anh cả về, vậy em cũng về cùng với anh, em không làm phiền mọi người nữa, cũng cảm ơn mọi người thời gian này đã chăm sóc em, chúng em sẽ thường xuyên đến đây chơi."

Cục trưởng Ngụy cũng nói: "Yên tâm, ăn xong cơm chiều, tôi lái xe đưa mọi người về công xã."

"Con muốn về cùng với cha!" Bảo Hoa ôm cổ Cố Minh Thành, lớn tiếng nói. Cha của cô bé đã trở lại, nên nhóc con muốn về nhà với cha.

Nhân lúc Triệu Mạn Lệ đi mua đồ nấu cơm, Cố Di Gia đi dọn hành lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận