Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 1037: Đến Đơn Vị Mới 2

Sau khi đám người Cố Minh Thành đi vào khu nhà tập thể thì tin đồn con trai của Cố Minh Thành là con trai của đoàn trưởng Phong đã truyền khắp khu nhà tập thể.

Đương nhiên cũng có người không tin, có người đàn ông nào đang yên đang lành lại đi nuôi con cho người khác chứ? Cho dù là em rể cũng không được, họ nghĩ có thể là hiểu lầm gì đó.

Dọc đường đi Cố Minh Thành hỏi han em gái mình có khát không, có mệt không, có đói không, có bị say xe không, gần đây có ăn uống đàng hoàng không, sau đó còn nói cô lại gầy đi nữa rồi.

Phong Lẫm rất đồng tình với ý kiến của anh ấy, cảm thấy vợ mình đúng là đã gầy đi rất nhiều.

Mỗi khi đến hè Cố Di Gia sẽ ăn ít lại, càng không cần nói đến việc mấy ngày hôm nay ngày nào cũng phải chạy đôn chạy đáo bên ngoài, tuy nói là đi chơi nhưng đi khắp nơi như thế cũng tiêu hao rất nhiều sức lực, có thể chơi đến mức gầy đi cũng là một loại năng lực đấy.

Cố Di Gia cảm thấy buồn cười: "Anh à em không khát, cũng không đói, em mới ăn sáng xong rồi mới đến đấy."

Gặp được cô út mình thì Nguyên Bảo lại vứt bỏ cha mình, nắm tay theo kè kè đi cùng cô út, cả đoạn đường đi miệng thằng bé nói luyên thuyên không ngừng, giọng nói non nớt vô cùng vui vẻ, lúc nào cũng nói những câu như mình rất nhớ cô út nhưng cô út lại không thèm đến thăm mình.

Đương nhiên Cố Di Gia lại bắt đầu hứa hẹn sau này chắc chắn sẽ đến thăm thằng bé nhiều hơn.

Mặc dù đang được nghỉ hè nhưng do Trần Ngải Phương còn phải đi làm, Bảo Sơn cũng phải thường xuyên về trường để giúp giáo sư một tay nên cuối cùng chỉ có cuối tuần họ mới có thể đến đây được.

Ngồi được một lúc thì Phong Lẫm và Cố Minh Thành có việc phải rời đi.

Cố Di Gia tươi cười, vừa vào nhà là chạy đến ôm chị dâu trước, sau đó thì ôm lấy Bảo Sơn khiến mặt cậu bé mới lớn ấy đỏ bừng, cuối cùng vội vàng chạy sang ôm Bảo Hoa.

Nhưng bọn nhỏ bị mẹ mình ngăn lại, không cho hai đứa nhỏ đến tứ hợp viện làm phiền cô.

Chủ yếu là quan tâm đến sức khỏe Cố Di Gia.

Nghe nói em gái của đoàn trưởng Cố đến nên cứ cách một lúc thì các chị dâu trong khu nhà tập thể lại đến thăm hỏi, lúc nhìn thầy Cố Di Gia thì đều đều ngạc nhiên.

Khi đến khu nhà tập thể thì càng náo nhiệt hơn.

Cố Di Gia ở lại khu nhà tập thể trò chuyện với chị dâu bọn họ, kể cho họ nghe mình đã đi đến những nơi nào của thủ đô trong mấy ngày hôm nay, Bảo Hoa nghe xong rất ngưỡng mộ, cô bé cũng muốn ra ngoài đi chơi với cô út.

Hơn nửa tháng không gặp, mẹ con Trần Ngải Phương cũng rất nhớ Cố Di Gia.

Trần Ngải Phương, Bảo Sơn và Bảo Hoa đều biết hôm nay Phong Lẫm và Cố Di Gia đến nên đã ngồi ở nhà đợi chờ từ sớm, lúc thấy họ về thì vội vàng kéo vào nhà, rót nước cho họ, hỏi han xem thử đi đường có thuận lợi không.

Vào những ngày mẹ mình đi làm, Bảo Hoa và Nguyên Bảo không cần đến trường học, cũng không có gì làm nên rất buồn chán, muốn sang chỗ cô út chơi.

"Con trai út nhà chị trông giống cô nó thật đấy, người ta không biết còn cho rằng hai người họ là mẹ con nữa."

Bảo Hoa ôm lấy eo cô út mình, ấm ức nói: "Cô út, con nhớ cô lắm đấy, lúc về đến nhà thì không được gặp cô nữa, mẹ cũng không cho con đi tìm cô..."

"Ha ha, gia đình mình không nghe mọi người nói hai người họ là mẹ con sao, còn nói đoàn trưởng Cố nuôi con giúp em rể nữa kìa..."...

"Đợi sau này mọi người có thời gian thì chúng ta cùng ra ngoài chơi đi." Cố Di Gia cười nói với họ.

"Ôi chao, đây là em gái nhà chị đấy à? Trông xinh đẹp thật đấy! Đã kết hôn chưa nhỉ? À, thì ra là vợ của đoàn trưởng Phong kia ấy à..."

Cố Di Gia tươi cười chào hỏi các chị dâu đó, dù sao sau này cô cũng phải đến đây thường xuyên nên tạo quan hệ với mọi người trước cũng là điều nên làm.

Trần Ngải Phương cũng cười không ngậm được mồm nói: "Nếu như không phải đứa nhỏ này là do tôi sinh thì tôi cũng cho rằng đây là con của em chồng tôi đấy, nhìn gương mặt hai đứa nó này, trông giống lắm đúng không!"

Lúc này, những chị dâu và bác gái có quan hệ tốt với Trần Ngải Phương đều sang hết đây, sẵn tiện mang thêm một số đồ ăn vặt nhà làm đến, sau đó còn cười ha hả kể lại những tin đồn gần đây cho họ nghe nữa.

Tuy cô ấy chỉ đến đây vào thứ bảy và chủ nhật hằng tuần nhưng nửa năm nay cô ấy đã quen hết với người trong khu nhà tập thể rồi.

Sau đó còn nói với họ thật ra em chồng và con trai út nhà mình giống mẹ ruột đoàn trưởng Cố.

Trần Ngải Phương là một người hòa đồng, cho dù có đến bất kỳ đâu thì cũng có thể dễ dàng hòa nhập với mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận