Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 361: Sự Cô Đơn Và Yếu Đuối Của Cô 3

Bên ngoài, gió bấc gào thét, gió lạnh tới thấu xương.

Trong phòng dịu dàng thắm thiết, ấm áp, hòa thuận, vui vẻ.

Một lúc lâu sau, Phong Lẫm cúi đầu nhìn thì phát hiện ra cô gái trong lòng đã nhắm mắt lại, hô hấp kéo dài, yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Anh cứ ngồi như thế, lẳng lặng, chăm chú ngắm nhìn gương mặt khi cô ngủ say.

Một lúc lâu sau đó nữa anh mới rón rén ôm cô gái trong lòng để lên giường, đắp kín chăn mền cho cô, rồi lại ngồi trước giường với cô một lúc nữa mới tắt đèn rời đi.

*

Hôm sau, khi Cố Di Gia tỉnh dậy, tuyết bên ngoài đã ngừng rơi.

Tuyết rơi cả đêm, trong sân tuyết đọng khắp nơi, sáng sớm Cố Minh Thành đã đi quét tuyết, tránh cho tuyết cản trở cửa ra vào.

Bọn họ ăn sáng xong thì Phong Lẫm tới.

Giống như thể Cố Di Gia yếu ớt và cô đơn của tối qua chỉ là ảo giác của anh mà thôi

Sáng nay mọi người ăn sủi cảo, hôm qua mọi người gói rất nhiều sủi cảo, chúng đều bị đông cứng ở trong sân, muốn lấy thì phải đào từ trong tuyết ra.

"Anh ăn rồi." Phong Lẫm nói, anh nhìn mặt cô một chút, phát hiện hôm nay cô lại nói cười khanh khách, tinh thần tốt, bình thản, không có chút khác lạ nào.

Không chỉ Cố Di Gia mà cả Trần Ngải Phương cũng vô cùng hâm mộ, mấy người lính này không chỉ cơ thể tốt, sức lực dồi dào mà năm mới Tết đến rồi vẫn chẳng lười biếng, kiên trì rèn luyện.

Có điều ngày đầu tiên của năm mới bình thường đều là đi tới những nhà có quan hệ tương đối thân thiết và gần gũi, mãi tới mùng ba thì những gia đình khác trong khu nhà tập thể mới qua lại thăm hỏi lẫn nhau.

Bữa sáng hôm nay hơi trễ, chủ yếu là vì tối qua mọi người đều đi ngủ muộn, nên sáng nay thức dậy cũng muộn hơn mọi khi.

Mọi người biết anh đã ăn sáng rồi thì nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi qua chỗ sư đoàn trưởng Phương chúc Tết.

Mọi người cùng ngồi lại ăn bữa sáng.

Chỉ có mình Cố Minh Thành vẫn tỉnh dậy vào thời gian cố định như mọi ngày, còn ra ngoài chạy một vòng mới về.

Cố Di Gia hỏi: "Đoàn trưởng Phong, anh ăn sáng chưa?"

Nhưng bây giờ giữa bọn họ có tầng quan hệ với ông Hồ và Phong Lẫm, ngày mùng một qua nhà sư đoàn trưởng Phương ngược lại cũng không sao cả, đây là một loại phép tắc.

Sủi cảo và nước canh nóng hổi đi vào trong bụng, cả người đều cảm thấy có tinh thần hơn.

Bọn họ vào nhà sư đoàn trưởng Phương mới biết ở đây vô cùng náo nhiệt, có không ít người.

Thời này chẳng có kiêng cữ gì, ngày đầu năm mới cũng có thể tới nhà chúc Tết.

Vốn dĩ bọn họ và sư đoàn trưởng Phương cũng chẳng tính là quen thuộc lắm, vẫn chưa tới tình trạng tới nhà chúc Tết vào ngày mùng một.

Những người lãnh đạo sôi nổi chào đón, xúc động nhìn ông Hồ, sư đoàn trưởng Phương lại càng áy náy hơn, nói: "Sao lại để ông tự mình tới đây chứ? Hẳn là đám chúng tôi phải tới thăm ông cụ mới đúng."

"Ông cụ, ông cũng tới à."

Ông Hồ được nghênh đón ra phòng khách ngồi, Cố Minh Thành và Phong Lẫm cũng ngồi xuống theo.

Cô gái trẻ tuổi đó là con gái của sư đoàn trưởng Phương và Tống Nguyệt Mai – Phương Mỹ Di.

Tuổi tác cũng những người phụ nữ này không chênh lệch mấy với Tống Nguyệt Mai, cô không cần phải giao thiệp với họ.

Những người này là lãnh đạo của quân đội và người nhà của bọn họ, vợ chồng sư đoàn trưởng Phương, Tống Nguyệt Mai cùng với một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi đón tiếp bọn họ.

"Chào cô." Cố Di Gia mỉm cười.

Phương Mỹ Di chủ động ngồi xuống bên cạnh Cố Di Gia, cười nói: "Hóa ra cô chính là người yêu của đoàn trưởng Phong!"

Có điều, Cố Di Gia để ý con gái của sư đoàn trưởng Phương cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không có ác ý gì mà chủ yếu là sự tò mò.

Lúc ông Hồ đi vào thì mọi người trong phòng cũng nhao nhao đứng dậy.

Mấy người vây quanh ông Hồ nói chuyện, Cố Di Gia, Trần Ngải Phương thì được Tống Nguyệt Mai dẫn qua chỗ người nhà để nói chuyện, hai đứa nhỏ đi chơi với những đứa bé khác.

Hôm nay có không ít gia đình tới đây, bọn họ dò xét Cố Di Gia, cười nói: "Đây là người yêu của đoàn trưởng Phong đúng không, cô bé thật là xinh đẹp."

Cố Di Gia cười ngại ngùng, khéo léo chào hỏi bọn họ rồi im lặng ngồi đó không nói lời nào, cô cứ giả vờ thục nữ là được.

"Mau vào đây nào!"

Nếu bây giờ ông Hồ đang ở ký túc xá của bệnh viện thì ông ấy cũng không muốn những người này tới quấy rầy đâu. Nhưng hiện tại ông ấy đang ăn Tết ở nhà họ Cố, thế nên càng không muốn những người này tới nhà, thế còn chẳng bằng tự mình đi qua đây.

Ông Hồ phớt lờ nói: "Chuyện này có gì đâu chứ? Tôi cũng không già tới nỗi không thể đi được."

Những người còn lại cũng rối rít gật đầu, đều có vẻ mặt xấu hổ.

Phương Mỹ Di cười tủm tỉm, nắm lấy tay cô: "Chào cô, tôi tên là Phương Mỹ Di! Ôi, cô còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của tôi nữa, xinh đẹp tới không giống thật luôn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận