Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 806: Đoàn Trưởng Phong Giận Rồi 1

Kể từ lúc vào đông, những cơn tuyết lớn tuyết nhỏ chưa bao giờ dừng lại.

Người dân sống ở đây đã quen với việc mùa đông tuyết rơi dày đặc như vậy rồi, nếu như tuyết rơi quá lớn thì trường sẽ cho học sinh nghỉ sớm, nhà máy cũng sẽ ngừng làm việc để mọi người có thể ở nhà nghỉ ngơi.

Nhưng năm nay họ có áo ấm nên cho dù mọi người có ra ngoài thì cũng không khó khăn gì, đặc biệt là các binh lính đi tuần, lúc đi dưới trời tuyết cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trong những ngày tuyết bay đầy trời như thế, bên bộ đội lại bắt đầu phái người đi cứu nạn.

Đoàn trường Phong không ở nhà nên Cố Di Gia đã đưa Trang Nghi Giai về nhà anh cả và chị dâu ở.

Quan trọng là doanh trưởng Hứa cũng không ở nhà, để một bà bầu như Trang Nghi Giai ở nhà thì mọi người cũng không yên tâm nên đành phải làm như năm ngoái, đưa cô ấy đến nhà đoàn trưởng Cố vậy.

Nhà có hai thai phụ, anh trai của cô cũng không có ở nhà nên Cố Di Gia phấn chấn hơn hẳn, cô quyết định chăm sóc cho hai người họ thật tốt.

Kết quả Trần Ngải Phương đã thẳng thừng cướp mất công việc của cô.

Một cô bé bảy tuổi đã hiểu chuyện như vậy rồi, biết cha và anh trai cô bé không ở nhà nên mình phải chăm sóc cho mẹ và cô út.

Lúc ăn cơm đột nhiên Trần Ngải Phương lên tiếng: "Cũng không biết Bảo Sơn ở trên thị trấn thế nào rồi."

Cố Di Gia vẫn không yên tâm nên đã gọi Bảo Hoa sang: "Bảo Hoa con phải trông chừng mẹ con đấy, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi cô nhé."

Trời đang lạnh nên bình thường mọi người đều ăn lẩu, không cần biết là loại rau gì cũng bỏ hết vào nồi để nấu, sau đó họ sẽ quây quần bên lò sưởi, vừa nấu vừa ăn, như vậy không chỉ ấm người mà cũng không cần lo rằng thức ăn bị nguội.

"Mệt gì chứ?" Trần Ngải Phương như nghe được một chuyện gì đó rất buồn cười: "Chị chỉ mang thai mà thôi chứ đâu phải làm công việc nặng nhọc gì, chị vẫn có thể nấu cơm được."

Theo cô thấy thì chú Vinh rất đáng tin, đương nhiên chú Vinh cũng đã lớn tuổi, có Bảo Sơn ở đó cũng xem như có người bầu bạn với ông ấy, nếu như chú Vinh gặp chuyện thì Bảo sơn cũng có thể kịp thời gọi người đến giúp.

"Được rồi được rồi, em và Tiểu Trang làm bản thảo cho kịp đi, hai đứa muốn ăn gì để chị làm." Trần Ngải Phương vác cái bụng đã sáu tháng nhưng vẫn có thể làm việc nhà thoăn thoắt, hoàn toàn không nhận ra cô ấy đang mang thai.

Trên thị trấn không được nghỉ, vẫn đi học như thường ngày cho nên lần này Bảo Sơn không về nhà.

Cô ấy xuất thân từ nông thôn, lúc sinh Bảo Sơn Bảo Hoa thì vẫn phải làm việc từ lúc mang thai cho đến lúc sinh, lúc đó cũng không thấy mệt gì cả. Hơn nữa, do bây giờ tuyết đang rơi nên mọi người đều được nghỉ, ở nhà cũng không có gì làm nên nấu cơm chỉ là chuyện nhỏ thôi.

Cố Di Gia chần chừ: "Chị dâu à, chị có mệt không? Hay là chị nghỉ chút đi?"

Đúng rồi, còn có dì Trang đang có em bé nữa.

Tuyết rơi nhiều ngày liên tiếp, khó khăn lắm mới ngừng lại, Cố Di Gia và Bảo Hoa cầm xẻng ra dọn đống tuyết trước cửa nhà mình tránh nó chặn mất đường rồi không tiện ra vào.

Bảo Hoa gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Cô út yên tâm đi, lúc cha con không có ở nhà con sẽ chăm sóc mọi người."

Chỉ là hai người họ một người thì yếu ớt, người còn lại thì nhỏ con, có thể dọn được bao nhiêu tuyết cơ chứ, họ làm việc chậm chạp, cứ như đang kéo dài thời gian vậy, người khác nhìn vào cũng phải lắc đầu ngao ngán.

Cố Di Gia nói: "Chị dâu chị yên tâm đi, chú Vinh sẽ chăm sóc Bảo Sơn mà."

Trần Ngải Phương suy nghĩ thấy cô nói rất đúng nên lặng lẽ gật đầu.

Mọi người cũng cười theo: "Có gì đâu chứ, chúng ta là hàng xóm với nhau mà."

Mọi người ăn bánh gạo vàng xong đều cười nói: "Ngải Phương à bây giờ cô đang có thai, đoàn trưởng Cố và Bảo Sơn không ở nhà, Gia Gia và Bảo Hoa sao làm được những việc nặng nhọc như vậy chứ! Mọi người không cần lo đâu, khi nào bọn tôi ra dọn tuyết thì sẵn tiện dọn luôn tuyết trước cửa nhà mọi người."

Bánh gạo vàng nóng hổi, thơm, mềm, còn ngọt nữa, bên trong còn lẫn mùi thơm của hạt dẻ, ăn vào rất ngon, đây được xem là món ăn vặt sở trường của Trần Ngải Phương.

Trần Ngải Phương thấy vậy nên đã lấy bánh gạo vàng mình làm ra chia cho mọi người, cảm ơn sự giúp đỡ của họ.

Trần Ngải phương không từ chối ý tốt của họ, chỉ cười đáp lại: "Vậy làm phiền các chị dâu rồi, đợi khi lão Cố về tôi sẽ bảo anh ấy sang nhà cảm ơn mọi người. Mọi người có chuyện gì cần giúp thì cứ lên tiếng, nói với anh ấy là được."

Hàng xóm xung quanh không chịu được nữa nên đã sang giúp hai cô cháu họ dọn tuyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận