Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 826: Trên Tàu Hỏa Ba Ngày 6

Cô và đoàn trưởng Phong nói nhỏ với nhau: "Anh Lẫm, Du Phong này hiểu biết nhiều thật."

Phong Lẫm đáp: "Đó là lẽ đương nhiên."

"Cái gì?" Cô nhìn anh với vẻ mặt kỳ lạ, cái gì gọi là lẽ đương nhiên.

Phong Lẫm cười véo mặt cô: "Có lẽ cậu ấy cũng xuất thân từ cơ quan trụ sở lớn."

Cố Di Gia chớp mắt, cô cảm thấy rất bất ngờ, anh ấy lại người xuất thân từ trụ sở lớn sao?

"Anh quen anh ấy à?"

"Anh không quen, trước đây anh còn chưa gặp cậu ấy bao giờ." Phong Lẫm lắc đầu: "Nhưng anh đã từng nghe nói về người trong gia đình cậu ấy."

Nghe thế thì Cố Di Gia không khỏi nhớ đến những trải nghiệm anh đã trải qua trong khoảng thời gian trưởng thành. Anh không hề được ở cạnh cha mẹ quá nhiều, mặc dù mọi người nói anh đến từ khu tập thể thủ đô nhưng lại không lớn lên ở đó, anh giống một người lớn lên trong quân đội hơn.

Tần Mộng Kiều lười nói chuyện với anh, cô ấy leo lên giường trên, nằm xuống tiếp tục ngủ, thể hiện rõ là không muốn quan tâm đến anh ấy.

"Gia Gia?"

Không giống cô ấy, sau khi hai người họ kết hôn thì có rất nhiều người đều nói họ không hợp nhau.

Vì thế cô đã lò mò leo xuống dưới.

Tần Mộng Kiều im lặng một lúc lâu, sau đó thờ ơ đáp: "Đúng là đồng chí Cố rất giỏi, lại còn xinh đẹp thế nào, hơn nữa lại còn biết rất nhiều thứ... Sau này anh tìm vợ thì phải dựa theo tiêu chuẩn này mà tìm đấy."

"Anh Lẫm, em lạnh." Cố Di Gia ghé sát tai anh, dùng giọng gió để nói: "Em muốn ngủ chung với anh, chúng ta chịu khó ngủ chật chút đi."

Du Phong cũng lấy làm lạ, anh ấy cảm thấy Cố Di Gia không giống người đến từ nông thôn mà lại giống những cô gái bụng đầy sách vở trên thành phố hơn.

Phong Lẫm vẫn chưa ngủ, những lúc ở ngoài anh vô cùng cảnh giác xung quanh nên không hề ngủ say, chỉ cần có một tiếng động nhỏ thì sẽ lập tức tỉnh lại ngay.

Một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi như thế, tin là sẽ không có ai nghĩ không xứng với Du Phong đâu.

Anh ấy và Tần Mộng Kiều nói nhỏ với nhau: "Đồng chí Cố này giỏi thật, cô ấy biết rất nhiều."

Buổi tối lúc ngủ Cố Di Gia cảm thấy đắp áo khoác và cả áo lông cũng không đủ ấm, chân cô lạnh đến nỗi không ngủ được.

Chỉ là bây giờ cô đang lạnh đến mức không thể ngủ được, nên mới quyết định chen chúc ngủ với anh, cùng lắm thì hai người họ nằm nghiêng ngủ.

"Này, em lại nói gì thế?" Du Phong không vui: "Vợ anh không phải là em sao?"

Phong Lẫm sờ lên tay cô, thấy lạnh như băng thì lo lắng, anh lập tức để cô nằm bên trong, sau đó lấy chiếc áo khoác lớn và chiếc áo ấm ở giường trên xuống.

Anh vừa ngồi dậy, nhờ vào ánh sáng trong hành lang bên ngoài khoang tàu thì thấy có người đang đến gần mình.

Giường trên tàu hỏa thật sự rất nhỏ, một người nằm thôi còn thấy chật nữa là.

Cô ấy sững sờ, còn cho rằng Cố Di Gia đã đi vệ sinh nên cũng không vội vã ngồi dậy, mãi cho đến một lúc lâu cũng không thấy Cố Di Gia về thì mới bắt đầu nghi ngờ, cô ấy còn nghĩ cô đã xảy ra chuyện gì nữa.

Hôm sau trời vừa tờ mờ sáng thì Tần Mộng Kiều đã thức giấc, theo bản năng cô nhìn sang đối diện.

Cô ấy kéo chiếc áo khoác trên người mình lên cao để che mặt lại, điều khiến Tần Mộng Kiều xấu hổ là lòng cô ấy lại dấy lên một sự ngưỡng mộ khó nói thành lời.

Cố Di Gia dường như nằm cả gọn trong lòng anh, hơi ấm tỏa ra bất tận từ cơ thể anh dần xâm chiếm lấy người cô.

Nhiều nhất thì cũng chỉ được xem là sự kết hợp bất đắc dĩ mà thôi, hai người họ vội vội vàng vàng đi đăng ký kết hôn, sau đó ở chung dưới một mái nhà, nói họ là vợ chồng nhưng thật ra chỉ là hai người bạn sống chung với nhau qua ngày mà thôi.

Anh nghiêng người nằm lên giường rồi ôm lấy cô vào lòng, sau đó đắp chiếc áo khoác và áo lông lên người cô, còn bọc kỹ người cô lại từ đầu đến chân nữa.

Ngay vào lúc cô ấy ngồi dậy chuẩn bị xuống giường, vô tình liếc mắt xuống dưới thì thấy cảnh tượng ở giường dưới đối diện.

Mặc dù hai người họ đang đắp một chiếc áo khoác lớn nhưng cô ấy vẫn có thể thấy được giường dưới đang có hai người nằm, hơn nữa tư thế cũng rất thân mật...

Cô ấy lặng lẽ quay về giường, cảm thấy ngại ngùng nên mặt đỏ bừng lên.

Mặc dù cô không quen với tư thế ngủ này cho lắm nhưng hơi thở ấm áp ấy khiến cơ thể lạnh như băng của cô ấm dần lên, cũng từ đó cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến, cuối cùng cô cũng mơ mơ màng ngủ thiếp đi.

Mặc dù hai vợ chồng này làm mọi việc đều rất thân mật nhưng có thể nhìn ra tình cảm hai người họ rất tốt, có lẽ bình thường đã quen với những việc như thế cho nên không phát hiện ra hành động mình làm hơi thân mật hơn bình thường.

Đây mới là đôi vợ chồng bình thường.

Vậy cô ấy và Du Phong là gì chứ?

Không có ai sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận