Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 799: Áo Lông Vịt 1

Mùa thu là mùa ăn hạt dẻ.

Trên núi có vài cây hạt dẻ mọc hoang, hơn nữa còn toàn là cây già, cành lá tốt tươi, mùa thu đến là mùa hạt dẻ chín, nên rất nhiều người thường lên núi thu hoạch hạt dẻ.

Hôm nay là ngày lễ Quốc Khánh, mọi người đều được ở nhà nghỉ ngơi, trong khu nhà tập thể không ít người đều đi thu hoạch hạt dẻ.

Cố Di Gia cũng hào hứng kéo Phong Lẫm đi luôn.

Năm kia với năm ngoái, nếu không phải cô bị ốm thì cũng là bận chuẩn bị kết hôn nên cô không thể lên núi thu hoạch hạt dẻ được, toàn là được mấy chị dâu khác tặng cho cô ăn thử chút. Tuy kích thước của hạt dẻ dại không lớn lắm nhưng vị rất bùi và mềm dẻo, dù là dùng để hấp, nướng hay ngào đường thì đều ngon tuyệt.

Bảo Sơn và Bảo Hoa cũng đi cùng hai người luôn, hai đứa trẻ đều đeo sọt trên lưng.

Vì Trần Ngải Phương đang mang thai nên mọi người không cho cô ấy lên núi, để cô ấy ở nhà đợi thôi, muốn ăn loại trái cây dại nào thì cứ việc nói với họ.

Giờ đang là mùa thu, trên núi có rất nhiều trái cây dại chín ngon nên ngoài việc hái hạt dẻ ra thì còn hái cả trái cây dại nữa.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía đó, hóa ra là mấy chị em nhà cô bé Hoa, còn có cả Chu Hồng Anh và cả chính ủy Mã nữa.

Vậy nên, bây giờ cả nhà họ cùng nhau đi nhặt hạt dẻ thì cũng không có gì lạ.

Cố Di Gia nhìn xung quanh, đang tìm chỗ không có ai để thu hoạch thì bỗng có ai gọi lại.

Đương nhiên, có thể đây là việc của cha mẹ mà thôi. Sau khi bác gái Mã và Mã Xuân Hoa rời khỏi khu tập thể thì chính ủy Mã đã thay đổi rất nhiều. Anh ấy ngày càng quan tâm vợ con nhiều hơn, hay ở cùng với họ. Thậm chí, sau khi tan làm anh ấy còn nấu cơm cho bọn trẻ, nghe nói bây giờ tay nghề nấu nướng của anh ấy đã tiến bộ hơn trước rồi, ngay cả Bảo Hoa cũng khen anh ấy nấu ngon.

Vì ở đây có vài cây hạt dẻ, hơn nữa chúng không chỉ cành lá tươi tốt mà cây cũng rất cao lớn, nên ở mấy cành cao cao vẫn còn rất nhiều hạt dẻ chưa được thu hoạch.

Bảo Hoa cười tít mắt hỏi: "Chú Mã, mọi người nhặt được bao nhiêu hạt dẻ rồi?"

Lúc đó, họ sẽ cắt mấy loại trái cây này thành từng miếng vừa ăn rồi đi hấp chín, sau đó phơi nắng để thành hoa quả sấy khô, bảo quản được rất lâu, dùng làm trái cây và ăn vặt trong suốt mùa đông.

Bảo Hoa hệt như một chú thỏ nhỏ nhanh nhẹn, lập tức chạy về hướng đó. Còn Cố Di Gia và Phong Lẫm thì đi về phía trước. Phong Lẫm cũng quan sát xung quanh. Có vẻ như nơi này là chỗ sườn núi nên hơi dốc một chút, anh lo rằng vợ mình không cẩn thận sẽ bị ngã nên vẫn luôn đỡ lấy người cô.

Người đến đây khá nhiều nhưng trên cây vẫn còn khá nhiều hạt dẻ chưa hái.

Mấy người đến chỗ cây hạt dẻ thì phát hiện chỗ này có khá nhiều người đứng đây, ngoài việc dùng cái sào trúc để chọc ra thì cũng có không ít người ngồi dưới gốc cây tìm mấy hạt dẻ rụng.

Hóa ra là gia đình năm người bọn họ đều đến đây!

Nói chuyện với nhau một lát, đoàn trưởng Phong với chính ủy Mã chịu trách nhiệm dùng sào trúc chọc lên cây để hạt dẻ rơi xuống, còn những người khác thì nhặt nó.

"Dì Gia Gia, chú Phong, Bảo Sơn, Bảo Hoa, bên này bên này!"

Chu Hồng Anh vừa nhặt vừa hỏi Cố Di Gia: "Ngải Phương khỏe không em?"

"Ôi chao, hai người cũng tới đây nhặt hạt dẻ à." Chính ủy Mã chào hỏi.

"Dì cũng vừa mới đến nên cũng chưa nhặt được nhiều." Chu Hồng Anh cười nói.

Chưa từng sinh không có nghĩa là cô chưa từng chứng kiến cảnh sinh nở, cô cũng là một người rất có "địa vị" đấy nhé.

Theo suy nghĩ của cô ấy, sau này kiểu gì Cố Di Gia cũng sẽ sinh con, đây đều là kinh nghiệm của người từng trải đúc kết được.

Cô ấy cứ lải nha lải nhải mãi, tiện thể giải thích luôn cho Cố Di Gia.

Chu Hồng Anh vui vẻ nói: "Thế tốt quá! Thật ra lần mang thai này của Ngải Phương khá tốt, không bị ốm nghén nặng như những người khác nên em ấy cũng không mệt lắm. Nhưng nếu em ấy muốn ăn cái gì đó thì phải cho ăn ngay, nếu không em ấy sẽ nhớ kỹ trong lòng rồi lại dồn nén đến mức thấy khó chịu. Đến lúc gần sinh, không được cho em ấy ăn nhiều quá, nhỡ may thai nhi quá lớn thì sẽ khổ cả mẹ lẫn con..."

Cố Di Gia gật đầu, tuy cô chưa sinh con bao giờ nhưng đã gặp qua rất nhiều thai phụ, cũng thường xuyên nghe những cụ già nói về việc cần lưu ý khi mang thai nên cô tự cảm thấy kinh nghiệm của bản thân rất phong phú.

"Khỏe lắm ạ, giờ chị ấy hết ốm nghén rồi." Cố Di Gia cười đáp.

Với dáng người to cao và sức lực khỏe của mình, nên mỗi lần dùng sào trúc chọc, Phong Lẫm luôn có thể chọc đến cành cao nhất, chọc mạnh một phát là hạt dẻ rơi xuống như mưa, cùng với nó là lá cây rụng tơi tả.

Chính ủy Mã đứng chọc ở bên kia, nhưng có vẻ anh ấy không chọc được nhiều và nhanh như Phong Lẫm.

Bảo Hoa còn nói: "Chú Mã, chú như này là không được rồi, hạt dẻ của chú không nhiều bằng dượng út của cháu này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận