Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 99: Phong Lẫm Ra Tay 3

Cố Minh Nguyệt bị dọa cho sợ hãi, cô ta kinh ngạc nhìn cô, một lúc lâu mới lúng túng nói: "Xin lỗi..."

Vẻ mặt Cố Di Gia cũng không hề thay đổi, vẫn là vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu như hôm nay chị tới là để nói việc này thì có thể đi rồi! Với lại, dẹp bỏ những nghi ngờ và suy đoán của chị đi, chuyện không có chứng cứ, ở bên ngoài mà chị cứ phao tin linh tinh, đến lúc đó bị công an bắt đi thì cũng đừng nói mình bị oan."

Người ta đường đường là cục trưởng cục công an thị trấn, làm việc theo lẽ phải, làm sao cho phép cô ta ăn nói lung tung?

Đặc biệt là thời đại hỗn loạn này, chỉ một cái báo cáo đơn giản cũng đủ để hủy một người, nếu để cho cô ta ra ngoài ăn nói lung tung, đối với cục trưởng Ngụy cũng không tốt.

Cố Minh Nguyệt cắn môi: "Gia Gia, nhưng mà chủ nhiệm Khương..."

"Nghe nói anh ta đã được thả." Cố Di Gia không kiên nhẫn nói: "Công an không làm gì mà chỉ dạy dỗ anh ta, giam giữ anh ta là vì những chuyện khác. Nếu chị lo lắng cho anh ta thì có thể đi tìm, bây giờ có lẽ anh ta cũng đang ở nhà rồi đấy."

Tối hôm qua khi cục trưởng Ngụy trở về đã nói qua với cô, Khương Tiến Vọng đã được thả ra.

Mặc dù chuyện nhà họ Khương liên đới rất nhiều nhưng cũng không phải người nào của nhà họ Khương cũng phạm tội, nếu không có vấn đề gì, sau khi điều tra rõ ràng cũng sẽ không thật sự giam lại.

Cố Minh Nguyệt cứng đờ quay đầu, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo thâm trầm của người đàn ông, bị dọa đến mức trái tim cũng sắp ngừng đập.

Khoan, vừa rồi hình như Gia Gia mới gọi là "đoàn trưởng Phong", người này là đoàn trưởng?

Bảo Hoa cũng thò đầu ra, ngạc nhiên gọi một tiếng: "Chú Phong."

Rất nhanh Cố Minh Nguyệt đã kịp phản ứng lại.

Cố Minh Nguyệt cứng đờ đứng ở đó, còn chưa kịp quay đầu lại đã trông thấy Cố Di Gia đứng ở cổng nhìn về phía sau mình với vẻ mặt kinh ngạc.

Cô đột nhiên nhận ra, hôm nay anh không mặc quân phục màu xanh lục mang tính biểu tượng, mà là một bộ quần áo thoải mái.

Nếu Cố Minh Nguyệt đã quan tâm Khương Tiến Vọng như vậy thì để cô ta đi dây dưa với chủ nhiệm Khương mà cô ta luôn nghĩ tới, đừng lại đến làm phiền cô nữa.

Phong Lẫm đi tới nói với Cố Di Gia: "Cô có khách?"

"Đoàn trưởng Phong!"

Cố Minh Nguyệt giật mình, cô ta còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên sống lưng lạnh lẽo, cảm giác được một ánh mắt đáng sợ rơi xuống trên người mình giống như một loài thú dữ nào đó, khiến cô ta cảm giác rùng mình.

Cô ta thật sự rất sợ người này, hơi thở trên người anh quá đáng sợ, so với kiểu đàn ông nhã nhặn lại kỹ tính như chủ nhiệm Khương kia, đó mới là kiểu đàn ông mà cô ta mến mộ.

Trông anh gần gũi hơn nhiều so với lúc mặc quân phục màu xanh lục kia, nhìn cũng không đáng sợ nữa.

Người đàn ông cao lớn đạp lên nền đất như cây thước đo đạc, bước chân trầm ổn đi tới, mỗi một bước đều giống như giẫm lên trái tim Cố Minh Nguyệt.

Tiếng "chị Minh Nguyệt" đã lâu chưa nghe, nghe thấy mấy từ này Cố Minh Nguyệt chỉ cảm thấy chói tai không thôi, cô ta cứng đờ giật giật khóe miệng, mơ hồ đáp lại một tiếng, thực sự không dám đối mặt với Phong Lẫm nên xoay người rời đi.

Cố Di Gia cười cười với anh: "Không hẳn là khách, hơn nữa chị ta phải đi rồi. Đúng không, chị Minh Nguyệt?"

Cố Di Gia không khỏi nhìn thêm hai lần, phát hiện người này thật sự là cái móc áo di động, quần áo bình thường đều có thể mặc đẹp như thế, thêm mấy phần khí chất cao quý tinh anh, giống như được người của gia tộc lớn nào đó cẩn thận bồi dưỡng ra nên mới có một loại khí chất cao quý xa xăm như này.

Cô ta đi rất nhanh, giống như sau lưng có quỷ đang đuổi theo, Bảo Hoa thấy thế che miệng cười không ngừng.

Thấy Cố Minh Nguyệt rời đi, Cố Di Gia chỉ cảm thấy ngay cả không khí cũng trở nên trong lành, Phong Lẫm trước mặt càng trông đẹp trai, gương mặt tuấn tú kia, cơ thể cao lớn cường tráng đều giống như sinh ra dựa trên gu thẩm mỹ của cô.

Nhìn thấy cô cả đáng ghét bị vẻ kiên cường chính trực của chú Phong dọa, cô bé rất vui.

Quả nhiên rất nhiều người đều sợ chú Phong nhỉ.

Khác với Cố Minh Nguyệt, cô càng yêu thích kiểu kiên cường sắt đá như Phong Lẫm này, kiểu đàn ông vừa nhìn là muốn nộp lên cho quốc gia này mới là đàn ông chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận