Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 705: Con Gái Có Thể Ưu Tú Hơn Con Trai! 6

Sau đó, cô ta bị bác gái Mã bịt miệng lại, bà ta lạnh lùng nói: "Câm mồm, còn gào nữa mẹ sẽ kêu người đưa con về quê, một đồng cũng không cho con!"

Ngay tức thì Mã Xuân Hoa tủi thân muốn khóc, nhưng cũng biết mẹ cô ta nói thật, chỉ đành cắn môi, tức giận bất bình nói: "Mẹ, anh dám đối xử với mẹ như vậy, mẹ không giận sao ạ? Mẹ là mẹ của anh ấy, anh không đối xử tốt với mẹ, mẹ có thể tới quân đội tố cáo anh ấy..."

Từ xưa tới nay đạo hiếu lớn hơn trời, Mã Xuân Hoa đã thấy trong thôn có đứa con bất hiếu, khi mẹ gã ta đến Cục công an tố cáo con trai không hiếu thảo, ngay cả công an cũng phải ra mặt.

Càng không phải nói đến nơi như quân đội này, kỷ luật nghiêm minh, nếu mẹ cô ta đi tố cáo chính ủy Mã bất hiếu, cô ta không tin anh ấy còn dám đối xử với bọn họ như vậy.

Ngay cả bác gái Mã cũng sắp bị sự ngu ngốc của cô ta làm cho phát khóc, chọc đầu cô ta: "Làm vậy đối với mẹ có gì tốt? Đến lúc đó nếu công việc của anh con không còn nữa, bị đuổi khỏi quân đội, không còn tiền lương, chúng ta ăn cái gì uống cái gì? Uống gió Tây Bắc hả?"

Cuối cùng Mã Xuân Hoa cũng nhận ra, không nhắc đến việc đi tố cáo chính ủy Mã này nọ nữa.

Tuy rằng cô ta vẫn đang rất tức giận, nhưng so với việc sau này không có tiền tiêu, không mua được quần áo mới, cô ta bằng lòng nhịn cơn tức này xuống,

Có sự đe dọa của chính ủy Mã, cuối cùng Mã Xuân Hoa cũng dừng lại.

Nếu không phải anh ấy quá mức khoan dung với người nhà, không để tâm đến vợ và con, cũng sẽ không đến mức này.

Vừa hay Diệp Huệ Cúc cũng ở đó, nghe được lời này, lại hỏi: "Vậy Mã Xuân Hoa vẫn đang tìm đối tượng sao?"

Nếu mà chính ủy Mã hạ quyết tâm từ sớm, cũng không đến mức để Mã Xuân Hoa làm ầm ĩ gây ra nhiều chuyện như vậy, biến thành chuyện cười của khắp cả khu đóng quân, dẫn tới việc người làm anh như chính ủy Mã, cũng không còn chút mặt mũi nào.

Tiếc rằng ánh mắt Mã Xuân Hoa quá cao, cũng không cảm nhận được anh ấy đã suy nghĩ hết lòng cho cô ta.

Tất nhiên, bây giờ người có quan hệ tốt nhất với cô ấy phải kể đến Trần Ngải Phương, cô ấy kể với Trần Ngải Phương: "Lão Mã nói, nếu Xuân Hoa còn gây chuyện tiếp, sẽ đưa bọn họ về quê luôn."

Đàn bà muốn gả cho người đàn ông tốt không có gì đáng trách, nhưng điều này cũng phải thành lập dựa trên cơ sở hai bên đều tình nguyện.

Sau khi người của khu nhà tập thể nhận ra Mã Xuân Hoa không hề gây ầm ĩ nữa. Ai cũng ngạc nhiên rằng làm sao cô ta lại yên tĩnh rồi, mãi đến khi bọn họ biết được sự thật từ chỗ Chu Hồng Anh.

Thật ra điều khiến người ta cảm thấy Mã Xuân Hoa buồn cười là việc, cô ta muốn một mình xông vào ký túc xá sĩ quan ầm ĩ đòi gặp doanh trưởng Ôn, cuối cùng làm doanh trưởng Ôn sợ đến mức phải nhận nhiệm vụ đi mất.

Trần Ngải Phương nghe xong, gật đầu nói: "Nên vậy lâu rồi."

Chu Hồng Anh đã sống ở khu nhà tập thể mấy năm rồi, cũng đã kết bạn sơ sơ được với vài người.

Tất nhiên, anh ấy cũng có mặt tốt, đó là cảm thấy phụ nữ có thể đi làm để tự nuôi sống bản thân, không cần dựa dẫm vào đàn ông. Vậy nên anh ấy cũng không phải gả em gái cho một người có lợi cho triển vọng của anh ấy trong tương lai, mà toàn lựa cho cô ta những người vừa trẻ tuổi lại có tiềm lực.

Chu Hồng Anh nói: "Cô ta không vừa ý đối tượng lão Mã chọn, bây giờ lão Mã không thèm để ý đến cô ta nữa, nói để cho bọn họ tự đi tìm."

Chỉ có thể nói, chính ủy Mã đáng đời.

"Hả?" Diệp Huệ Cúc há hốc mồm: "Chính ủy Mã có khí phách vậy sao?"

Không ít người đều đang lén cười Mã Xuân Hoa, nói cô ta còn đáng sợ hơn cả cọp mẹ.

Nếu như nhà trai hoặc nhà gái không muốn, mà vẫn cứ quấy rầy người ta như vậy, thế thì không còn tốt đẹp nữa, loại hành vi này giống như một kiểu quấy rối hơn, khiến người ta thấy cực kỳ phiền chán.

Hóa ra là bởi chính ủy Mã buông tay mặc kệ, người làm mẹ già chỉ có thể tự mình ra trận.

Để không bị đưa đi, bây giờ Mã Xuân Hoa không dám ầm ĩ nữa, không vừa lòng cũng chỉ đành chịu.

Chu Hồng Anh nói: "Không chịu cũng không có cách nào khác, lão Mã cũng đã bày danh sách những người anh ấy cảm thấy phù hợp ra cho Xuân Hoa xem rồi, nếu Xuân Hoa không hài lòng, vậy thì tự đi mà tìm, lão Mã bảo mặc kệ cô ta."

"Thế bọn họ chịu không?" Cố Di Gia hỏi.

Dường như Diệp Huệ Cúc đang suy tư gì đó: "Bảo sao dạo này cứ thấy bác gái Mã lảng vảng ở khu nhà tập thể mãi, tìm người ta để nói chuyện nữa, nghe nói vẫn đang nghe ngóng thông tin của những đồng chí nam độc thân."

Chu Hồng Anh gật đầu.

Khu nhà tập thể lớn như vậy, cũng không phải ai cũng ghét bỏ hai mẹ con bác gái Mã, cũng có vài người ngưu tầm ngưu mã tầm mã với bọn họ, hoặc là bị cái miệng đó của bác gái Mã dỗ dành cho qua.

Dù sao thì việc gì cũng có khả năng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận