Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 875: Trở Về 1

Sau Tết Nguyên tiêu, Cố Di Gia và Phong Lẫm cũng sắp quay trở về rồi.

Hai người họ và Du Phong cùng đi mua vé tàu, họ ở cùng một toa tàu, đến lúc đó mọi người cùng đi thì cũng tiện chăm sóc lẫn nhau hơn. .

Mấy ngày nay, tư lệnh Phong và Quản Tễ đều cố gắng hết sức để dành thời gian trở về ăn cơm cùng bọn họ.

Hai vợ chồng tuy ngoài miệng nói không có gì, nhưng Cố Di Gia có thể cảm nhận được sự lưu luyến của bọn họ, bảo chị Điền sắp xếp không ít đồ cho bọn họ mang về.

Đêm trước hôm chia tay, tư lệnh Phong gọi con trai đến phòng sách nói chuyện, Quản Tễ cũng gọi con dâu đến phòng của mình.

"Mẹ, có chuyện gì sao?" Cố Di Gia cười hỏi.

Quản Tễ mở một chiếc rương bằng gỗ lim ở trong góc ra, từ bên trong lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu gỗ đàn hương, sau đó đưa cho cô.

Cố Di Gia không hiểu: "Mẹ, đây là gì vậy?"

Quản Tễ cười nói: "Là đồ mà ông ngoại bà ngoại của các con đã làm của hồi môn cho mẹ."

Cũng vì lẽ đó mà của hồi môn của Quản Tễ tuy cũng tiêu tán đi không ít, nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều thứ.

Những thứ trong chiếc hộp này vừa nhìn có thể nhận ra giá trị của chúng, chúng rất đáng giá.

Ông ngoại bà ngoại đều là người có hiểu biết, năm đó con gái và con rể tham gia cách mạng, bọn họ đã góp không ít tài sản vào đó. Vì vậy, đến khi lập nước, nhà họ Quản cũng theo đó mà thay đổi, vậy nên mới có nhà họ Quản của hiện tại.

Cố Di Gia ngẩn người, dưới sự ra hiệu của mẹ, cô lập tức mở chiếc hộp ra.

Quản Tễ vỗ vỗ cô, điềm đạm nói: "Những thứ này hiện tại không thể để lộ ra ngoài, nhưng sau này thì chưa chắc. Gia Gia trông rất đẹp, những trang sức này cũng rất hợp với con."

Chiếc hộp nhỏ này ước chừng dài khoảng mười tấc, rộng năm tấc, phía trên còn khắc một bông hoa mẫu đơn, vô cùng độc đáo.

Vì không thể để lộ mấy thứ này, Quản Tễ vẫn luôn cất chúng ở dưới đáy hộp, sau này mới chia chúng thành bốn phần đều nhau cho bốn người con của mình, đợi đến lúc bọn chúng kết hôn sẽ cho chúng.

Chiếc hộp này thoạt nhìn thì không hẳn là to lắm, nhưng bên trong lại là một thế giới hoàn toàn khác, được chế tác vô cùng tinh xảo, chia làm nhiều tầng, chỉ xét về thủ công mỹ nghệ thì chiếc hộp này vô cùng có giá trị. Mỗi tầng đặt những trang sức châu báu khác nhau, đều là những đồ vật cổ vô giá.

Quản Tễ đáp: "Cái này cho con và Tiểu Lẫm, mỗi đứa con lúc kết hôn đều có, Tiểu Lẫm kết hôn muộn, mẹ luôn giữ nó giúp thằng bé, nhân dịp này nên đưa cho các con."

Nhà họ Quản trước đây cũng là một gia đình giàu có, tổ tiên đều làm kinh doanh, nên cũng tích lũy được không ít tài sản. Lúc Quản Tễ kết hôn, tài sản trong nhà họ Quản vẫn còn nhiều, vì vậy đã cho bà không ít của hồi môn.

Cho dù ở thời đại nào, thì cũng không thiếu người thông minh.

Cố Di Gia bị sốc: "Mẹ, những thứ này là..."

Tuy những thứ này thực rất đẹp, thậm chí sẽ gây ra tai họa, nhưng cũng không phải ai coi nó như rác mà vứt, đa phần bọn họ đều lựa chọn giấu chúng đi.

Sau khi được biết mỗi người con trong nhà họ Quản đều có một phần, Cố Di Gia không từ chối nữa, giòn giã nói: "Cảm ơn mẹ!"

Vừa nói, bà ấy vừa cầm một chiếc vòng tay ngọc bích đeo vào tay của cô, cười nói: "Chiếc vòng này tuy không thể so với chiếc mà bà nội cho con, nhưng nó cũng không tệ đâu."

Cuối cùng Cố Di Gia ôm chiếc hộp đựng đồ này quay trở về phòng.

Những lời nói này thực sự rất êm tai, Cố Di Gia lại càng yêu mến mẹ chồng hơn nữa.

Phong Lẫm giúp cô xoa bóp tay trước, anh dùng lực rất vừa phải, hơn nữa anh còn biết bấm huyệt vị, chẳng mấy chốc đã khiến cô cảm thấy thoải mái trở lại.

Cố Di Gia nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, cười khen ngợi: "Mẹ, mấy cái này cái nào cũng đẹp, con nhìn đến nỗi sắp bị lóa mắt luôn rồi."

Nhìn thấy thứ trong này, Phong Lẫm chỉ kinh ngạc một chút rồi nói: "Nếu đã là đồ mẹ cho thì chúng ta cứ nhận đi."

Đối với Quản Tễ, những thứ này có thể xem là của gia truyền, dùng để cất dưới đáy hộp.

Hiện tại, bọn họ hiện tại không thể mang những thứ này về trụ sở, vừa không tiện lại vừa không an toàn.

Cố Di Gia đóng chiếc hộp lại, hỏi anh chuyện nên đặt nó ở đâu.

Tấm lòng yêu thương của cha mẹ, đương nhiên bọn họ phải nhận, sau này họ sẽ hiếu thuận nhiều hơn với cha mẹ, báo đáp công ơn dưỡng dục của họ.

"Không sao, sau này nếu tình hình trở nên tốt hơn, con thích thì đeo, mỗi ngày đeo một cái cũng được." Quản Tễ nói với vẻ cưng chiều: "Gia Gia trông rất xinh đẹp, đúng là mỹ nhân thì không cần trang sức."

Anh hỏi: "Đây là gì?"

Gương mặt Cố Di Gia tràn ngập sự vui vẻ nói: "Mẹ vừa mới cho đó, trước đây chúng là của hồi môn ông ngoại bà ngoại để cho mẹ, mẹ nói anh chị em chúng ta mỗi người đều có một phần."

Cô vừa nói vừa mở chiếc hộp ra.

Ôi, quả nhiên mẹ chồng đích thực là một đại gia, cô đây thế mà lại được mẹ chồng bao nuôi.

"Tay em mỏi nhừ luôn rồi." Cố Di Gia nói: "Bưng những thứ này mỏi chết đi được."

Đúng lúc này, Phong Lẫm trở về lại nhìn thấy cô đang bóp tay, vội vàng hỏi: "Gia Gia, sao vậy?"

Đồ rất nặng, lúc đặt nó xuống cô cảm thấy dường như tay cô đã mất cảm giác nên đành phải xoa bóp tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận