Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 930: Thăm Ông Cậu Doãn 3

Ngày hôm sau, Cố Minh Thành với Trần Ngải Phương dắt theo Bảo Hoa, đưa Bảo Sơn lên trường đăng ký, còn Cố Di Gia ở nhà họ Doãn chăm sóc Tiểu Nguyên Bảo.

Ông cụ cực kỳ yêu thích Tiểu Nguyên Bảo, chủ yếu là do gương mặt thằng bé quá đáng yêu.

Trừ lần đó ra thì bạn nhỏ Nguyên Bảo đều vô cùng ngoan ngoãn, ai ôm cũng được, không ai ôm thì thằng bé có thể tự nằm chơi một mình, là một em bé rất dễ nuôi.

Đến giữa trưa, mấy người Trần Ngải Phương quay về, tiện thể ghé mua đồ ăn luôn.

Cố Di Gia kéo Bảo Sơn lại hỏi tình hình đăng ký hôm nay, hai mắt Bảo Sơn sáng lấp lánh: "Trường lớn lắm ạ, có thư viện cũng rất lớn, tiếc là chưa đến ngày khai giảng nên chưa được vào..."

Được rồi, xem ra cậu bé rất thích trường học mới.

Ông cụ Doãn biết đứa trẻ này rất thông minh, nghe nói là đã học xong chương trình cấp ba rồi, giờ đến đây học e là cũng không dạy cho cậu bé thêm được gì nhiều.

Ông cụ cân nhắc hồi lâu rồi nói: "Nếu Bảo Sơn không ngại, để hôm nào ông đưa cháu đến trường đại học trên thành phố thăm hỏi một vị giáo sư."

Bảo Sơn im lặng gật đầu, cảm thấy không nỡ chút nào.

Ông cụ Doãn đến gần, vỗ vỗ vai cậu, ôn hòa nói: "Cháu à, xa cách chia ly chỉ là tạm thời thôi, không lâu nữa cháu sẽ gặp lại họ mà."

Ông cụ Doãn dắt tay hai đứa trẻ đi ra.

Bảo Sơn đứng trước cửa, nhìn về hướng chiếc xe rời đi, một lúc lâu cũng không thấy động đậy tí nào.

Bảo Sơn bình tĩnh gật đầu.

Lúc về đến trụ sở, trời đã gần như tối hẳn.

Hai mắt Bảo Sơn sáng như đèn pha nhìn ông cụ: "Vậy thì tốt quá, cháu cảm ơn ông cậu nhiều!"

Bảo Sơn cũng dần dần bình tĩnh lại, quay người đi vào nhà với ông cụ.

Đến buổi chiều, xe quân đội đến đây đón họ, đến lúc mấy người Cố Minh Thành phải nói lời tạm biệt rồi.

Mọi người bật cười vui vẻ, Cố Minh Thành xoa xoa đầu cậu bé: "Đừng làm phiền ông cậu nhiều quá, sau này nhớ nghe lời ông cậu với chú thím đấy biết chưa?"

Cố Minh Thành với Cố Di Gia cũng căn dặn đủ điều, rồi mới rời đi trong sự lưu luyến.

Ngồi trên xe mấy tiếng liền nên ai cũng mệt rã rời, người duy nhất không mệt chắc chỉ có có bạn nhỏ Nguyên Bảo, suốt chuyến đi chỉ có ăn với ngủ.

Trần Ngải Phương kéo Bảo Sơn lại, chỉnh đốn quần áo cho cậu, dặn đi dặn lại: "Tháng sau được nghỉ, cha sẽ đón con về, nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đấy, biết chưa?"

Quả nhiên, lúc vào nhà đèn điện sáng trưng, Phong Lẫm nấu cơm xong xuôi cả rồi, chỉ chờ họ về là ăn thôi.

**

Sau khi xuống xe, Cố Di Gia nói: "Chắc giờ đoàn trưởng Phong cũng nấu cơm xong rồi, anh trai chị dâu sang nhà em ăn cơm luôn nhé."

Trần Ngải Phương thấy cảnh này, dừng lại một chút.

Dương Duệ cười gật đầu.

Cố Di Gia gật đầu, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Đồng đang nằm cạnh cô, cười nói: "Báo danh cho Đồng Đồng luôn, Đồng Đồng đến lớp nhỏ cũng được." Cô cúi đầu hỏi Dương Đồng: "Đồng Đồng có muốn đi học với anh trai chị gái không nào?"

Dương Nhụy cười nói: "Hôm nay dì Tiền làm bánh gạo, chiều nay bọn con ăn lót dạ rồi nên không đói lắm đâu ạ."

Cố Di Gia "ôi chao" một tiếng, bị sự dễ thương của cậu bé tấn công đến mức đầu hàng: "Tốt quá, mai dì đưa các con đi báo danh nhé."

Cố Di Gia biết được mấy đứa trẻ cũng chưa ăn cơm thì có hơi đau lòng, nói: "Các con đói thì cứ ăn trước đi, không cần chờ dì đâu."

Dương Duệ ngập ngừng nói: "Dì Cố, mai dì đưa bọn con đến trường báo danh thật ạ?"

"Duệ Duệ, sao vậy?" Cố Di Gia cười hỏi.

Tối đến, sau khi tắm rửa xong, lúc chuẩn bị về phòng ngủ, Dương Duệ bỗng đi ra gọi cô lại.

"Chờ dì về!" Dương Đồng ngọt ngào nói.

Dương Đồng gật đầu, nở nụ cười tươi rói, ôm cổ cô: "Muốn ạ!"

"Thế sau đến trường đi học không được khóc nhè đâu đấy, biết chưa."

"Không khóc, con ngoan mà!" Dương Đồng vỗ vỗ cái ngực nhỏ của mình.

Cố Di Gia nhịn không được ôm lấy Dương Đồng nhỏ tuổi nhất, thơm cậu bé, dì thơm con, con thơm dì, cực kỳ thân mật.

Dương Duệ với Dương Nhụy nghe vậy thì nhìn về phía họ.

"Mai bọn chị định lên trường báo danh cho Bảo Hoa." Trần Ngải Phương nói: "Lúc đó em cũng đi cùng đi, báo danh cho Duệ Duệ với Nhụy Nhụy luôn."

Sau khi ăn cơm xong, mọi người ngồi lại nói chuyện với nhau.

"Đúng rồi!" Cố Di Gia nói: "Các con đều đang ở độ tuổi đi học, không đi học là không được, trẻ con đều phải đi học, nếu sau này ngay cả tên mình cũng không biết viết, mọi người sẽ cười nhạo các con đấy."

Dương Duệ lưỡng lự: "Nhưng mà..."

"Nhưng sao?" Cố Di Gia nhìn cậu bé với ánh mắt khích lệ, tiếp thêm dũng cảm để cậu nói lên suy nghĩ của bản thân, không việc gì phải sợ hãi cả.

Dương Duệ nhỏ giọng hỏi: "Dì Cố, khi nào dù út mới đến đón bọn con ạ?"

Cậu bé biết anh em cậu chỉ tạm thời ở nhờ nhà Cố Di Gia, chú Phong vẫn luôn giúp chúng tìm em gái của mẹ là dì út. Dương Duệ vẫn nhớ rõ rằng mấy năm qua cha mẹ cậu bé luôn luôn tìm kiếm dì út, ngày trước lúc mẹ còn sống đã nói với chúng rất nhiều về chuyện của dì út, cậu bé cũng tự hiểu rằng, nếu có người chịu nhận nuôi chúng, đó chắc hẳn sẽ là dì út.

Chú Phong với dì Cố đối xử với chúng rất tốt, cũng chính vì thế nên cậu bé mới không muốn làm phiền hai người thêm nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận