Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 63: Tương Thân 1

Cố Di Gia đẩy cửa nhà mình rồi nói với người đàn ông xách đồ phía sau: "Mời vào."

Mặc dù trong tay anh xách không ít đồ nhưng nhìn qua rất nhẹ nhàng, tay áo vén lên, cuốn lên chỗ khuỷu tay lộ ra đường cong cơ bắp có lực.

Sau khi người đàn ông vào cửa, cô vẫn chưa đóng cửa lại mà để nó mở ra.

Ở nơi của bọn họ, khi khách đến nhà nếu không có tình huống đặc thù thì chủ nhà sẽ không đóng cửa lại mà để cửa lớn rộng mở, cũng là để cho mọi người thấy bọn họ làm việc chính trực, ngồi thẳng thắn, ngay ngắn.

Chỉ cần hàng xóm đi qua thì có thể nhìn thấy tình hình trong nhà.

Nhưng lần này mấy bác gái kia không ai dám đến quá gần.

Mặc dù bọn họ nhìn vị đồng chí quân nhân này với ánh mắt vô cùng nóng bỏng, muốn làm mai cho anh, nhưng không thể phủ nhận, từ hơi thở trên người anh có thể thấy được người này không dễ chọc, quá lạnh quá dữ, làm người khác không dám đến gần.

Bọn họ không dám làm ra hành động chạy đến trước cửa nhà người khác hay thập thò đầu trước mặt đồng chí quân nhân.

Bảo Hoa nghe xong, ngoan ngoãn chạy đi cầm vại trà kia đưa cho cô út.

Mỗi buổi sáng, Trần Ngải Phương sẽ đun sẵn nước sôi, rót vào trong ấm nước, xuân hạ thu đông đều như vậy, bởi vì sức khỏe của Cố Di Gia không được tốt, không thể uống nước lạnh và nước lã, chỉ có thể uống nước ấm hay nước đun sôi để nguội.

Người cao chân dài, anh ngồi ở đó dáng người ngay ngắn, nhìn qua đã biết đây là dáng vẻ của quân nhân, không chút cẩu thả, lưng thẳng tắp như trúc, cực kỳ có lực.

Cố Di Gia nhận lấy vại trà, cầm ấm nước trên bàn ấm, dùng nước ấm trong bình để pha trà.

Cố Di Gia nhớ trong nhà còn có một vại trà, bèn lịch sự hỏi: "Đồng chí Phong, anh uống trà nhé?"

Phong Lẫm nói: "Phải xem cấp trên sắp xếp."

Cố Di Gia mời anh đi vào nhà chính ngồi nghỉ chân, sau đó cô gập ô lại, đặt sang một bên.

Pha xong một tách trà xanh, Cố Di Gia rót một chén trà đặt đến trước mặt người nọ.

Phong Lẫm đặt đồ xuống rồi ngồi lên ghế, anh chỉ nói ngắn gọn: "Cái gì cũng được."

Bảo Hoa chạy đến rót nước cho khách.

Trà này do Cố Minh Thành cho người gửi từ tỉnh về, ở trong nhà ngoại trừ Cố Di Gia thì không có ai uống trà, tuy vậy cô cũng không uống nhiều, thỉnh thoảng mới nhấp một ngụm.

Làm quân nhân bảo vệ quốc gia, kỳ nghỉ của bọn họ rất ít, không thể thường xuyên về nhà, không phải muốn về là về.

Cố Di Gia liếc nhìn anh, nhớ lại dáng ngồi của anh cả Cố Minh Thành trong trí nhớ, trông hai người rất giống nhau. Nhưng nếu để so sánh thì anh cả Cố Minh Thành của cô dịu dàng hơn rất nhiều, không giống người đàn ông này, anh quá lạnh lùng và hung dữ.

Cố Di Gia hiểu rõ điều này, cô xoa đầu của Bảo Hoa, biết là cô bé này nhớ cha mình đây mà.

Bảo Hoa ngồi cùng với cô út, nhìn chằm chằm về phía chú quân nhân, vội vàng hỏi: "Chú Phong ơi, khi nào cha con có thể về nhà ạ?"

Bảo Hoa thất vọng, mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng cô bé cũng hiểu ý của câu "cấp trên sắp xếp".

Sau đó không biết nói gì nữa.

Ý là bởi vì tiện đường, thuận tiện đưa đến đây nên cũng không mất thời gian của anh.

Cô nói: "Hiếm khí đồng chí Phong đến đây, hay anh ở lại đây ăn một bữa cơm rồi đi nhé?"

Phong Lẫm liếc nhìn cô, thấy cô rũ mắt xuống, hình như cô có hơi sợ anh nên không dám đối diện với anh.

Cố Di Gia yên tâm, cong môi mỉm cười: "Cảm ơn đồng chí Phong."

Cô nhìn về phía người đàn ông đối diện rồi hỏi: "Đồng chí Phong, tại sao anh cả lại nhờ anh đưa đồ giúp vậy..." Thấy con ngươi sâu thẳm sắc bén kia nhìn qua, trong lòng của cô có chút hoảng, vội vàng giải thích: "Ý, ý của tôi là làm phiền đồng chí Phong quá rồi, liệu có làm chậm trễ thời gian của anh hay không?"

Mặc dù cô không phải người ít nói, bình thường hoạt bát, cũng rất hay nói chuyện với mọi người, nhưng những người cô bắt chuyện đều là người thường, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với một quân nhân nghiêm túc, nghiêm nghị cứng rắn như vậy, cô vô thức không dám vô lễ trước mặt anh, cho nên có chút xấu hổ, không dám nhiều lời.

Phong Lẫm vẫn trả lời rất ngắn gọn: "Không cần khách sáo."

Cố Di Gia nhớ lại hôm qua anh đã giúp đỡ cô, hôm nay lại còn đến đưa đồ, còn là đồng đội của anh cả, dù sao cũng phải thể hiện một chút.

"Không chậm trễ." Anh nói: "Tôi cũng tiện đường đến đây."

Cô cân nhắc trong lòng xem trong nhà còn có đồ gì ăn để chiêu đãi khách, hình như trong bếp còn một miếng thịt ướp muối. Ở thời đại này không có tủ lạnh đựng đồ ăn, vào mùa hè mấy loại thịt không để được lâu nên đều dùng phương pháp dân gian để ướp, đặt ở nơi râm mát, để vài ngày cũng không hỏng, ăn rất ngon, rất đặc biệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận