Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 469: Sổ Tiết Kiệm 3

Thấy cô nhận, sắc mặt căng chặt của anh cũng dịu hơn, sự sắc bén giữa mắt mày cũng không còn đáng sợ như vậy.

Cố Di Gia thấy hơi buồn cười, cô lấy tay vòng qua cổ anh rồi dựa cả người vào lồng ngực của anh, trán của hai người chạm vào nhau.

"Anh Lẫm, tại sao anh lại nhất định phải đưa sổ tiết kiệm của anh cho em thế? Anh giữ cũng như nhau thôi, em cũng đâu có gì cần dùng tiền đâu."

Mặc dù cô có ham muốn hưởng thụ, yêu cầu cao về vật chất nhưng hàng hóa của niên đại này cũng không đa dạng, cô không có hứng mua sắm nên cũng không tiêu được mấy đồng cả.

Phong Lẫm ôm cô trên giường, anh nói: "Mẹ anh bảo sau khi kết hôn phải nộp tiền lương cho vợ giữ."

"Mẹ nói thế à?" Cố Di Gia lập tức vui vẻ: "Mẹ tốt quá, tư tưởng rất tiến bộ."

Đoàn trưởng Phong lại cảm thấy hơi ghen tị, sắc mặt của cô mỗi lần nhắc đến mẹ chồng rất quái lạ, bộ dạng vừa ngại ngùng vừa phấn khích, cặp mắt sáng rực làm cho anh cảm giác nghẹn trong lòng.

Nhưng mà người làm cho cô trở nên như thế lại là mẹ ruột của mình, anh cũng không thể có ý kiến gì.

Cô còn cố tình gây rối, chủ động chui vào trong lòng anh...

Cố Di Gia nhìn chén thuốc bổ, lần này cô không cãi lại mà ngoan ngoãn uống hết.

Cố Di Gia cũng thuộc loại thấy chết không sờn, rõ ràng người đàn ông này đã dự định tha cho cô nhưng cô vẫn không biết sợ mà ghé vào tai anh nói nhỏ: "Thuốc của ông Hồ rất tốt, em không đau nữa..."

Lúc thức giấc, cả người cô cảm thấy mệt mỏi, lúc ăn bữa sáng cũng không có tinh thần nào, cho đến khi một chén thuốc bổ được bưng đến đặt trước mặt cô.

Anh giữ chặt cô, nói bằng giọng khàn khàn: "Gia Gia, ngủ."

Đợi đến lúc anh thỏa mãn thì liệu cô còn có thể sống được không chứ?

Đoàn trưởng Phong giém màn kỹ để tránh có gió đêm thổi vào rồi ôm cô kéo vào lồng ngực ôm chặt: "Ngủ đi."

Cô cảm thấy bản thân cần phải bồi bổ thêm chút nữa, nếu không thì thật sự không có cách nào ứng phó với anh được.

Đêm nay anh cũng không định chạm vào cô, anh muốn để cô nghỉ ngơi thật tốt, dù sao thì tối qua cô cũng khóc rất dữ dội...

Ai biết cô lại nằm lăn qua lăn lại trong ngực anh, không chịu nằm yên, người đàn ông mới kết hôn cơ bản đã khó chịu đựng được sự kích thích, lúc này ôm người mình yêu trong lồng ngực, anh lại khó kiềm chế được.

Ngày hôm sau, Cố Di Gia lại ngủ thẳng tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh dậy.

Cố Di Gia nhìn anh bằng ánh mắt chứa đầy sự oán giận, rõ ràng tối hôm qua anh là người làm việc nhiều nhất, tại sao người không còn sức sống lại là cô chứ?

Trong bóng đêm, yết hầu của người đàn ông trượt lên trượt xuống, hơi thở dồn dập.

Đoàn trưởng Phong thấy cô như thế cũng hơi chột dạ, anh ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Gia Gia, hôm nay còn đi ra ngoài chơi không?"

Những người tham gia quân đội không chỉ có thể lực và sự dẻo dai mà khả năng kéo dài cũng... Quá đáng hơn là tối hôm qua anh còn chưa được thỏa mãn.

Cô lại nhìn qua đoàn trưởng Phong, tinh thần thoải mái, giống như một con hồ ly tinh đã thải âm bổ dương xong.

Kết quả, mát xa được một lúc thì cô đã chìm vào giấc ngủ như lúc trước, ngủ rất say.

Đoàn trưởng Phong nhìn cô uống xong thuốc bổ lại đút cho cô một viên kẹo trái cây rồi dỗ dành: "Không muốn đi thì không đi, đợi tí nữa anh mát xa cho em."

Một giấc này ngủ thẳng đến chạng vạng, thời gian một ngày chỉ dành để ngủ.

Nhưng thấy cô như vậy, đoàn trưởng Phong cảm thấy bọn họ không có cách nào đi chơi được.

Cố Di Gia tựa vào ngực anh, cô mệt mỏi ừ một tiếng.

Thời gian nghỉ kết hôn có ba ngày, bọn họ ban đầu còn định đi ra ngoài dạo chơi.

Đến lúc cô tỉnh lại đã là giữa trưa, đoàn trưởng Phong đã nấu xong cơm trưa, anh gọi cô dậy ăn cơm.

"Em còn muốn ngủ..." Cô bĩu môi than vãn, âm thanh mềm nhũn như tiếng của một con mèo con vừa nhõng nhẽo vừa cáu kỉnh.

Ăn cơm trưa xong, cô lại bắt đầu ngủ gật, đoàn trưởng Phong đành phải ôm cô về phòng ngủ tiếp.

Quả nhiên anh nghe được cô trả lời với giọng mệt mỏi: "Không muốn đi."

Sau khi tỉnh giấc, lúc này tinh thần của cô đã khôi phục, cô kéo Phong Lẫm nói: "Đoàn trưởng Phong, chúng ta đi chơi đi."

Đoàn trưởng Phong: "... Bây giờ?"

Hai mắt của Cố Di Gia long lanh nhìn anh, đoàn trưởng Phong có thể làm gì khác sao? Anh đành phải dẫn cô ra cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận