Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 360: Sự Cô Đơn Và Yếu Đuối Của Cô 2

Cố Di Gia nắm chặt lấy tay anh: "Thời gian còn sớm, anh ở lại một lát nữa đi."

Mỗi lần cô làm nũng thì Phong Lẫm lập tức không thể chống cự được, anh thuận thế ngồi lên cái ghế ở trước giường.

Anh cảm thấy, có lẽ không người đàn ông nào, khi người yêu làm nũng với mình lại có thể nhẫn tâm từ chối được cả?

Cố Di Gia lôi kéo anh nói chuyện, nói đủ chủ đề, cái nào cũng được.

Cô cũng không biết, tại sao khi đối mặt với anh, cô lại có nhiều điều muốn nói như thế, thậm chí có đôi khi toàn là những lời nói chẳng có chút ý nghĩa nào, rất nhàm chán, thế nhưng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Quan trọng là lần nào đoàn trưởng Phong cũng rất nể tình mà đáp lại lời cô nói, không hề khiến cô có lần nào phải rơi vào tình trạng xấu hổ cả.

Cố Di Gia nắm tay đoàn trưởng Phong rồi nhìn nhìn.

Đột nhiên, cô phát hiện tay của anh lại là lòng bàn tay gãy*, trong lòng bàn tay anh có một chỉ tay ngang ngược cắt ngang qua toàn bộ bàn tay, đây chính là lòng bàn tay gãy trong truyền thuyết.

Cố Di Gia nghĩ tới đây thì không khỏi thở dài.

Ở trước mặt anh, từ trước tới nay cô sẽ không che giấu gì cả.

Huống hồ, trước kia thuyết lòng bàn tay gãy là nhắm tới phụ nữ, nói con gái có lòng bàn tay gãy là điềm xấu, hoàn toàn là dùng để đàn áp phái nữ, nếu con trai mà có lòng bàn tay gãy thì căn bản không có ai nói gì cả, thậm chí còn có nơi nói rằng người con trai đó rất có tương lai.

Cố Di Gia nói suy nghĩ trong lòng cho anh biết, cô cũng không có ý gì khác, chỉ là tùy tiện cảm thán một chút thôi, cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ đơn thuần có cái gì cũng nói cùng với anh.

Phong Lẫm không hiểu gì cả, anh nhìn cô, rồi lại nhìn bàn tay mình, không rõ có gì lạ lùng cả.

Cố Di Gia gật đầu, chỉ chốc lát cô đã bỏ những thứ không cần thiết này đi.

*Lòng bàn tay gãy: Đường tình cảm và đường trí tuệ của lòng bàn tay chồng lên nhau tạo thành một đường thẳng

Phong Lẫm nghe vậy thì nói: "Tình hình bây giờ đã tốt hơn, đất nước chúng ta cũng sẽ càng ngày càng tốt."

Phản ứng này của anh cũng rất bình thường, mấy năm gần đây mê tín phong kiến cũng không còn được ưa chuộng, bên ngoài đều tuyên truyền phá dỡ bốn cũ, ai mà để ý cái gì lòng bàn tay gãy hay lòng bàn tay không gãy cơ chứ.

"Tay anh là tay lòng bàn tay gãy sao!" Cô ngạc nhiên hỏi

"Sao vậy?" Phong Lẫm tò mò hỏi cô, đang êm đẹp sao cô lại thở dài.

Thế nhưng cô không chịu, vòng tay qua ôm lấy anh, làm ổ trong lòng anh, thì thầm nói: "Anh ở lại với em đi."

Vô cùng tiêu chuẩn kép.

Bởi vì ở trong phòng nên anh không mặc nhiều quần áo, ngoại trừ áo lót ra thì anh cũng chỉ mặc ngoài một cái áo len do cô đan, cơ thể ấm áp dễ chịu, ôm lấy vô cùng thoải mái.

Bây giờ khởi xướng phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, cho dù địa vị của phụ nữ vẫn không thể bằng đàn ông như trước kia nhưng toàn bộ xã hội đều đang có sự thay đổi, so ra tốt hơn rất nhiều so với thời phong kiến.

Phong Lẫm lại nói thêm với cô vài chuyện, anh thấy cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, một cái lại một cái thì quyết định đi về để cô nghỉ ngơi.

Cố Di Gia không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực anh.

Quan trọng nhất là, anh cảm nhận được tâm trạng của cô hình như không tốt, rõ ràng ngày đoàn viên tốt lành như thế, nhưng hình như trong lòng cô không hiểu sao có chút cô đơn, có chuyện gì đó cô không nói ra được.

Cô sợ anh trai và chị dâu nhìn ra được cái gì đó, rồi sợ bọn họ sẽ khó chịu, cho nên cô càng không thể biểu hiện gì lạ ra ngoài.

Có điều, cô động đậy như thế thì là người đàn ông nào cũng không chịu được, càng không cần phải nói tới trong lòng anh bây giờ là cô gái anh yêu thương.

Phong Lẫm ngập ngừng một lát rồi đưa tay ra ôm lấy cô, anh cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng không tỳ vết của cô, khàn giọng nói: "Gia Gia, sao thế em?"

Cả người Cố Di Gia rúc trong lòng anh, cọ qua cọ lại, càng thoải mái thì lại càng thấy buồn ngủ.

Cô nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ anh trai.

Trước mặt anh cả, chị dâu, cô không thể biểu hiện ra ngoài nhưng trong lòng vẫn có chút mất mát.

Cho dù hơn nửa năm, từ khi đó tới nay, cô đã tiếp nhận cuộc sống của "Cố Di Gia", tiếp nhận việc bản thân trở thành "Cố Di Gia" ở thời đại này, thế nhưng đôi khi cô cũng sẽ nhớ căn nhà khi xưa của mình, nhớ cha mẹ cô.

Đoàn trưởng Phong bị giày vò vô cùng, muốn đẩy cô ra nhưng lại không nhẫn tâm làm như thế.

Nhưng khi ở trước mặt Phong Lẫm, cô có thể tùy tiện hơn, cũng trở nên yếu đuối hơn.

Có lẽ là vì Cố Di Gia biết, cho dù cô làm cái gì, người đàn ông này cũng đều sẽ nghe theo cô, yêu chiều cô, cho dù ở trước mặt anh thì cô cũng không chút kiêng kỵ mà làm nũng. Phong Lẫm thấy cô không nói lời nào thì cũng không hỏi tiếp nữa, anh im lặng ôm lấy cô, bàn tay to lớn nhè nhẹ vỗ vỗ lưng cô từng cái một.
Bạn cần đăng nhập để bình luận