Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 624: Tìm Chồng 1

Lúc Phương Mỹ Di tới tìm Cố Di Gia thì thấy cô đang đánh cờ cùng với một cụ ông, bên cạnh còn có mấy cụ ông cũng đang đứng xem.

Gió xuân ấm áp, bóng cây xanh râm mát, thỉnh thoảng có có mấy đứa nhỏ cười đùa chạy vụt qua.

Cố Di Gia ngồi lẫn trong nhóm các cụ ông thế nhưng lại không mang đến cảm giác không hài hòa, mà lại trông rất tự tại.

Phương Mỹ Di nhìn cảnh này không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, sau khi cô ấy qua đó cũng không quấy rầy mọi người đánh cờ, mà đứng sau lưng Cố Di Gia quan sát.

Tới khi bọn họ đã xong ván cờ rồi, cô ấy mới vươn tay ra, vỗ nhẹ lên bả vai Cố Di Gia.

Cố Di Gia quay đầu lại xem, thấy người tới là Phương Mỹ Di thì cười hỏi: "Mỹ Di, cậu phải đi rồi sao?"

Phương Mỹ Di gật đầu, thế là cô lập tức đức dậy, nói tạm biệt với các ông. Những ông cụ này có ấn tượng rất tốt về cô, bọn họ cười ha hả nói cô lần sau có rảnh thì lại tới đánh cờ với họ.

Cố Di Gia cười đồng ý rồi rời đi với Phương Mỹ Di.

"Cậu không sợ lại không thành công à?" Cố Di Gia cảm thấy cô ấy thật là dũng cảm: "Lỡ như đối phương là một người rất đẹp trai, vừa đúng lúc hợp gu của cậu, nhưng bởi vì cậu đi cùng tớ, rồi bị nhận nhầm..."

"Cậu cũng không thấy tiếc nuối sao?"

Đáng ra cô không nên đi cùng.

Phương Mỹ Di xua tay, nói với vẻ hào sảng: "Nếu như người đó coi trọng cậu thì cho dù dáng dấp có đẹp tới thế nào đi nữa, cho dù có như Phan An tái thế đi chăng nữa thì tớ và người đó cũng không thể nào tới được."

Cố Di Gia không hề thấy bất ngờ khi nghe thế, trước đó Nhậm Hoài Mẫn nhận nhầm người khiến mọi người khó xử, chuyện này rất dễ trở thành một vướng mắc trong lòng Phương Mỹ Di, cô ấy không nhìn trúng anh ấy cũng là chuyện thường tình thôi.

Mặc dù cô không có kinh nghiệm đi xem mắt, nhưng cô cũng biết dẫn theo người bạn tốt xinh đẹp đi xem mắt cùng, thì thường tỉ lệ thành công sẽ khá thấp mà?

Sau khi ra khỏi công viên, Cố Di Gia hỏi: "Cậu với người đồng chí Nhậm kia thế nào rồi?"

"Có gì mà tiếc nuối chứ? Nếu người đó xem trọng cậu, chứng minh ánh mắt đối phương tốt đấy, cũng không có duyên phận với tớ, không cần phải cưỡng cầu." Cô ấy có cái nhìn rất thoáng.

"Mỹ Di, lần sau cậu đi xem mắt đừng có kêu tớ đi cùng nữa đấy." Cố Di Gia lặng thinh, cô cảm thấy lần này Phương Mỹ Di xem mắt không thành công cũng có một nửa trách nhiệm của cô trong đó.

"Tớ với anh ta không hợp." Phương Mỹ Di hời hợt nói.

Lỡ như người ta lại hiểu lầm, tưởng người đi xem mắt là cô mà không phải Phương Mỹ Di thì e rằng lại không thành công nữa?

"Không có thật mà!" Phương Mỹ Di nói với vẻ oan ức: "Tớ chỉ là muốn cậu đi cùng... Thật ra tớ đi xem mắt cũng nhiều rồi, vì nhiều quá nên có chút nhàm chán, bây giờ đồng ý đi gặp chỉ là để đối phó với mẹ tớ thôi."

Phương Mỹ Di vui vẻ nói: "Nếu mà tớ lại đi xem mắt thì nhất định sẽ gọi cậu đi giúp tớ."

Cô ấy gãi gãi đầu, cười hì hì nói: "Gia Gia, cậu đừng suy nghĩ nhiều, cho dù cậu không tới thì lần xem mắt này cũng không thể thành công được, bởi vì người đó trông không đẹp như trong ảnh chụp..."

Cố Di Gia cảm thấy cô vẫn chưa hiểu rõ về Phương Mỹ Di.

Phương Mỹ Di thật sự không hề có ý muốn phá hỏng cuộc xem mắt này lên để đối phó với chủ nhiệm Tống đấy chứ?

"Gia Gia, không phải cậu bảo muốn lên thị trấn thăm một vị trưởng bối sao? Giờ cậu có đi luôn không? Hay là để ăn cơm trưa xong mới đi? Tớ mời cậu ăn cơm ở nhà hoàng quốc doanh nhé."

Trong ảnh có thể mọi người trông rất đẹp nhưng ngoài đời chưa chắc sẽ đẹp như thế.

Phương Mỹ Di thở dài: "Sau này tớ sẽ không tin vào ảnh nữa, cứ phải nhìn thấy người thật mới được. Cảm giác giữa người thật và ảnh chụp không hề giống nhau."

Bây giờ vẫn là thời của ảnh chụp đen trắng, không chân thực được như ảnh màu, lại cộng thêm bộ lọc của máy ảnh giúp đỡ, ảnh chụp trông đẹp nhưng không có nghĩa là người thật cũng điển trai.

Phương Mỹ Di nhanh chóng không nói lại những lời này nữa mà hỏi:

Cố Di Gia nghe cô ấy phàn nàn người thật không đẹp như trong ảnh chụp, người thật và ảnh chụp không tương xứng, cô bật cười.

Cố Di Gia nói: "Không cần ra ngoài làm gì, chúng ta tới chỗ chú Vinh ăn cơm đi, chú Vinh nấu cơm ngon lắm."

Nói xong, cô dẫn Phương Mỹ Di rẽ về hướng nhà chú Vinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận