Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 148: Đoàn Trưởng Phong Giao Cho 2

Về phần cảm mạo phát sốt, đối với em chồng mà nói, giống như nguy hiểm mất mạng. Tóm lại, người bình thường cảm mạo giống như là bệnh nhẹ, còn đối với Cố Di Gia thì đây chính là bệnh nặng.

Cố Minh Thành và Thái Hòa Bình cùng nhau chuyển hành lý lên. Hai đứa nhỏ rất hiểu chuyện, cùng làm việc với cha, cầm giúp một ít đồ. Nhìn thành phố lớn xa lạ, mấy đứa đều hơi sợ hãi, không dám chạy loạn khắp nơi.

Sau khi chuyển hành lý xong, Thái Hòa Bình nghĩ đến sắc mặt vừa nãy của Cố Di Gia, anh ấy vẫn cảm thấy không được yên tâm.

"Đoàn trưởng Cố, thật sự không cần đưa đồng chí Cố đến bệnh viện sao?"

Cố Minh Thành lắc đầu: "Theo dõi trước đã, em gái tôi không thích đến bệnh viện. Thật ra những người thường hay bị bệnh đều không thích đến bệnh viện mà? Mỗi lần vào nơi đó, đối với bọn họ thì nó như là một lời nhắc nhở về tình trạng sức khỏe của bản thân vậy."

Mặc dù Thái Hòa Bình lo lắng nhưng cũng không tiện nói thêm gì nữa, anh ấy chỉ nói: "Đoàn trưởng Cố, nếu cần gì, anh cứ việc nói với tôi, nhà tôi ở gần nhà khách nên chạy qua đây rất tiện."

Cố Minh Thành cười nói một tiếng cảm ơn, hỏi anh ấy nhà hàng quốc doanh ở chỗ nào, sắp đến giữa trưa, mọi người sẽ cùng đi ăn cơm, đồng thời cũng mời Thái Hòa Bình luôn: "Cậu lái xe đưa chúng tôi lên tỉnh, mời cậu ăn bữa cơm là việc nên làm."

Thái Hòa Bình xấu hổ gãi đầu, cuối cùng vẫn chọn ở lại.

Một tiếng sau, Cố Minh Thành dẫn hai đứa nhỏ trở về, đồng thời cũng mang cơm trưa về cho Trần Ngải Phương. Cô ấy nhìn chồng mình: "Đồng chí Thái đâu?"

Chỉ là chờ đến lúc Thái Hòa Bình tới, không ngờ còn dẫn theo một người đàn ông trung niên ăn mặc khá lịch sự.

Trần Ngải Phương nghe xong thì gật đầu, biết được ba cha con muốn đi ăn cơm, cô ấy nói: "Anh và đồng chí Thái dẫn mấy đứa nhỏ cùng đi ăn đi, lát nữa mang ít đồ ăn về cho em là được. Gia Gia như vậy, em không dám đi, vẫn nên trông coi em ấy mới an tâm hơn."

Nghe vậy, Trần Ngải Phương mới yên tâm.

Trần Ngải Phương ra hiệu cho bọn họ, sau khi ra khỏi phòng cùng ba cha con, cô ấy mới nói: "Đợi lát nữa xem có thể đi nấu một ít cháo thịt băm thanh đạm cho Gia Gia bồi bổ hay không."

Trần Ngải Phương cũng rất vui mừng, vội nói: "Bác sĩ Phùng, làm phiền ông rồi."

Tiếp theo Cố Minh Thành dẫn theo hai đứa nhỏ đi tìm Trần Ngải Phương.

Thái Hòa Bình giới thiệu: "Đây là bác sĩ Phùng của bệnh viện thành phố, hôm nay đúng lúc là ngày nghỉ của ông ấy, tôi lập tức mời ông ấy tới khám bệnh cho đồng chí Cố."

Cố Minh Thành nói: "Chuyện này đơn giản, chúng ta có thể đến nhà hàng quốc doanh, trả tiền và phiếu để đầu bếp nấu."

Lúc vào cửa, bọn họ đều cố ý bước nhẹ chân, nhìn thấy Trần Ngải Phương đang trông chừng trước giường cùng với Cố Di Gia đang ngủ mê mệt ở trên giường, trong mắt ba người đều lộ vẻ lo lắng.

Cố Minh Thành nói: "Cậu ấy về nhà trước rồi, bảo là nhờ mẹ cậu ấy giúp nấu một ít cháo thịt nạc, lát nữa đưa tới cho Gia Gia ăn."

Trần Ngải Phương dẫn bác sĩ Phùng đi vào, Cố Minh Thành sợ quá nhiều người sẽ quấy rầy bác sĩ Phùng nên đã dẫn theo hai đứa nhỏ và Thái Hòa Bình đứng chờ ở cửa. Lúc bác sĩ Phùng tới, trong tay còn cầm theo hộp dụng cụ khám bệnh tại nhà.

Cố Minh Thành gật đầu, nếu bọn họ đều rời đi, anh ấy cũng không yên tâm. Trong lòng anh ấy thở dài, mặc dù có hơi lo lắng cho em gái đang mê man kia nhưng tạm thời cũng không biết phải làm sao, anh ấy chỉ hy vọng cô có thể chống đỡ, đến nơi đóng quân ở bên kia là ổn rồi.

Với sự giúp đỡ của Trần Ngải Phương, ông ấy cẩn thận khám cho cô gái đang hôn mê trên giường, nói: "Đồng chí nữ này không có việc gì cả, chỉ là quá mệt mỏi, hôn mê là một cách để cơ thể tự chữa trị, mọi người không cần quá lo lắng."

Cố Minh Thành mừng rỡ, vốn anh ấy còn định nếu như buổi chiều em gái vẫn chưa tỉnh, nói gì cũng phải đưa cô đến bệnh viện khám. Không ngờ Thái Hòa Bình đã dẫn một bác sĩ từ bệnh viện thành phố đến đây.

Bác sĩ Phùng cười nói: "Không sao, hôm nay tôi cũng được nghỉ, không có việc gì nên đến khám. Huống hồ, đây là trách nhiệm của bác sĩ chúng tôi mà."

Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây đều yên tâm hơn.

Bác sĩ Phùng nâng kính mắt, nói với mấy người Cố Minh Thành đang căng thẳng: "Cơ thể cô ấy rất yếu, không thể lao lực, tốt nhất là mọi người nên cẩn thận một chút, đừng để cô ấy bị mệt quá, cũng đừng để tinh thần cô ấy quá căng thẳng. Trong tay tôi cũng không có dụng cụ gì, nên không thể kiểm tra được gì cả, mọi người vẫn nên cẩn thận thì hơn."

"Nhưng mà..."

Đi xe mệt mỏi là chuyện không thể tránh được, mặc dù quãng đường bốn đến năm tiếng đi xe đã được rút ngắn rất nhiều, nhưng đối với Cố Di Gia thì chuyến đi ấy vẫn là vô cùng mệt mỏi, chuyện cô mệt đến mức rơi vào hôn mê dường như là chuyện bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận