Thập Niên 70: Xuyên Thành Mỹ Nhân Yếu Đuối

Chương 363: Giục Kết Hôn, Giục Sinh Con 1

Phương Mỹ Di đang nói chuyện với Cố Di Gia thì có người khác đi tới.

Người đến là một cô gái rất xinh đẹp, khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người mảnh khảnh, duyên dáng, khuôn mặt hơi giống với góc mặt nghiêng của Phương Mỹ Di.

Lúc này, Phương Mỹ Di vẫy tay với cô ấy: "Chị Mỹ Hà, lại đây ngồi đi."

Phương Mỹ Hà đi tới, đầu tiên chào hỏi Tống Nguyệt Mai, gọi bà ấy là "bác cả gái", sau đó chào các thím xung quanh.

Cô ấy là cháu gái của sư đoàn trưởng Phương, làm việc trong đoàn văn công.

Các thím ở đó rất nhiệt tình chào đón cô ấy nói: "Mỹ Hà cũng đến rồi! Ôi, sau khi kết hôn Mỹ Hà càng ngày càng xinh đẹp đó."

"Còn phải nói sao, con gái lấy chồng thì tốt hơn, có đàn ông thương hơn."

"Mỹ Hà, cháu và đoàn trưởng Du đã kết hôn được hơn hai năm, tính khi nào có con?"

Nhìn thấy cảnh này, Phương Mỹ Hà theo bản năng khẽ chọt Cố Di Gia, như thể muốn cô giúp cô ấy ngăn họ lại.

Mọi năm Phương Mỹ Di được nghỉ phép khoảng mười ngày, vốn dĩ cô ấy muốn dành thời gian ở nhà với cha mẹ. Mới về hai ngày đầu tiên, cô ấy là công chúa của gia đình, là con cưng của cha mẹ, được mẹ và dì Lan xót đến mức sẵn sàng nấu những món cô ấy muốn ăn.

"Đúng đó, các cháu còn trẻ không thể chăm sóc được thì đã có người lớn có thể giúp chăm sóc."

Cô ấy làm việc ở thành phố, vì đường xa nên mỗi tháng chỉ về một lần, thời gian còn lại cô ấy đều ở trong thành phố.

Nụ cười trên mặt Phương Mỹ Hà hơi cứng lại, cô ấy cố nén cảm giác muốn trốn tránh, nói: "Cháu với lão Du đều bận công việc, nếu bây giờ muốn có con, chúng cháu sợ sẽ không thể chăm sóc tốt được..."

Bây giờ còn dữ dội hơn, một nhóm các thím các bác gái tụ tập lại, luôn hỏi cô ấy khi nào kết hôn, đã tìm được người yêu chưa, nếu không tìm được thì mau đi xem mắt.

"Tuổi của cháu và đoàn trưởng Du giờ không còn nhỏ nữa, nên có một đứa con. Nếu không sau này lớn tuổi khó có con đấy."

Đến ngày thứ ba, thái độ của mẹ cô ấy bắt đầu thay đổi, bà ấy bắt đầu cằn nhằn cô ấy lười biếng, cô ấy ăn nhiều, không tìm người yêu, không chịu kết hôn...

"Không phải còn có mẹ cháu và mẹ chồng sao?"

"..."

Thấy Cố Di Gia nhìn qua, cô ấy thở dài: "Vào thời điểm này hàng năm khi mọi người đoàn tụ với nhau, nếu không hối cưới thì là hối sinh con, làm cháu không muốn quay về nữa."

Việc hối thúc kết hôn và sinh con thực sự là một vấn đề không thể tránh khỏi trong mọi thời đại.

"Mỹ Hà, nhân lúc còn trẻ, cháu phải nên sinh con càng sớm càng tốt. Nếu không sau này lớn tuổi sẽ khó có con, chỗ này chỗ kia sẽ khó chịu, lấy lại vóc dáng sau khi sinh cũng khó, vả lại chẳng lẽ các cháu chỉ có một đứa thôi sao?"...

Cố Di Gia thấy rất thông cảm với chị em nhà họ Phương, nhưng cô cũng không thể làm gì được với những chuyện thế này.

Phương Mỹ Di thực sự bị đau đầu.

Khó khăn lắm họ mới dời sự chú ý của họ đến một vị khách vừa đến, nhưng bây giờ họ lại bắt đầu thúc giục chị họ Phương Mỹ Hà sinh con.

"..."

"Nói đến lớn tuổi, chắc đoàn trưởng Phong cũng lớn lắm rồi đấy, qua Tết cũng đã hai mươi tám rồi phải không?"

Hành động của cô như một bé gái, mềm mại như bông, như thể tất cả mọi chuyện cô đều nghe theo lời đoàn trưởng Phong, không có ý kiến gì.

Không ngờ ở thời đại này cũng vậy, khả năng chiến đấu của các cô các mẹ thật phi thường.

Nguyên nhân chủ yếu là bên phía đoàn trưởng Phong hiện tại đang ở giữa đám đàn ông, bây giờ không tiện hỏi, vả lại anh là người lạnh lùng, nhìn có vẻ là người khó gần. Thực sự không có nhiều người mạnh dạn trước mặt anh chứ đừng nói đến việc hỏi thẳng những câu như vậy, sợ bị anh lạnh lùng đuổi về.

Trước đây, mỗi lần vào dịp Tết, cô đều nghe nói người này người kia bị hối lấy chồng sinh con, vì lúc đó cô còn nhỏ, không thấy có áp lực gì cả.

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Cố Di Gia - bạn gái của đoàn trưởng Phong.

Bây giờ đến lượt chị em nhà họ Phương nhìn cô với ánh mắt thông cảm.

Cố Di Gia rất bình tĩnh, cô cười tươi với họ, ngượng ngùng nói: "Việc này các thím phải hỏi đoàn trưởng Phong, chứ cháu cũng không biết..."

Lúc này, cô nghe thấy các thím hối sinh con nói với nhau: "Hơn nữa bây giờ đoàn trưởng Du đã lớn rồi, thật sự Mỹ Hà nên cân nhắc việc sinh con."

Mí mắt Trần Ngải Phương khẽ giật giật, nếu không biết tính cách của cô em chồng mình, cô ấy sẽ cho rằng họ có kết hôn hay không đều phụ thuộc vào thái độ của đoàn trưởng Phong đó.

Em chồng đang đẩy mọi chuyện lên người đoàn trưởng Phong, làm vậy khá thông minh.

Các thím các bác gái này chắc chắn sẽ không dám hỏi đoàn trưởng Phong.

"Khi nào đoàn trưởng Phong kết hôn thế?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận